Đứng ở một góc nào đó trong rừng trúc, Trương Hàn lười nhác nhìn đám người đi đi lại lại.
Cả người hắn lại là trùm một bộ áo choàng đen, y phục cũng đen, mặt nạ màu đen, tuy không biết hắn kiếm ở đâu.
Hôm nay hắn lại định tiến vào Bí Cảnh.
Đương nhiên là đi một mình, Quách Giản Nhi cô nàng kia hắn không dám đi chung, đợt trước vì đi chung với nàng nên hắn khổ không thể nói! Hắn tránh còn không kịp, nói cái gì đi chung!
Mặc dù không có hắn đi theo nhưng vì vẻ đẹp mà cô nàng này lại chiêu mộ một đám chó săn...Khụ khụ, tay sai.
Nhìn cái kia như thế nữ vương lạnh nhạt, kiêu ngạo Quách Giản Nhi.
Trương Hàn nói không lên lời, bộ dáng này, khí chất này hoàn toàn tương phản với lúc trước a!
Nhưng mà vì cao điệu như vậy, nàng ta ngược lại cũng thu hút mấy cái thành phần cá biệt.
Trương Hàn hứng thú nhìn lại:”Chuẩn bị có mấy cái tiểu phản diện xuất hiện nha!”
Đoán đúng là không sai, bất quá có gì đó là lạ....!
Một cái hơi tuấn thanh niên dẫn theo đàn em đi tới, ánh mắt phát ra ngôi sao nhìn Quách Giản Nhi:”Tỷ Đại còn nhận đàn em không? Cho ta cùng bọn chúng một vị trí!”
Nói nói chỉ sau lưng mình chân chó.
Trương Hàn:”...........”
Sáo lộ này không đúng! Không phải là trang bức vả mặt sao?
Trương Hàn chung quanh nổi lên dấu chấm hỏi, việc quái gì đang diễn ra ở đây?!
Quách Giản Nhi lạnh nhạt gật đầu, đưa cho nhóm người một tờ giấy:”Ký vào.”
Đám người không hề chần chờ, nhận lấy liền trực tiếp ký lên.
Trên trán xuất hiện một loại kỳ bí phù văn nhưng rất nhanh liền biến mất.
Quách Giản Nhi thấy vậy ném cho bọn họ vài chiếc túi.
Thanh niên cười toét mồm, nhận lấy phân phát cho những kẻ khác.
Trương Hàn biểu thị: Em gái ngươi! Như vậy cũng được?!
Đây rõ ràng là thuê người a! Trương Hàn mộng bức, từ khi nào Quách Giản Nhi biết chơi trò này?
“Nhưng theo ta thấy bọn họ cũng là dạng người phú quý, Linh Thạch chắc chắn có, tại sao lại vì Quách Giản Nhi vài cục Linh Thạch mà bán mạng a?” Trương Hàn nhíu mày trầm tư.
Càng nghĩ càng thấy vô lý, chả có tí logic nào bên trong.
Đương nhiên Trương Hàn là không rõ, dù gì thì hắn cũng mới tới, Quách Giản Nhi thì từ tối qua.
Nàng ta cũng điên cuồng, liên tục dùng đủ loại chiến dịch: Lấy thực lực trấn áp bắt tất cả phải nghe lệnh mình, rồi tới dùng Linh Thạch lợi dụ, tới bây giờ mới được kết quả như thế.
Đương nhiên nếu không phải thực lực Quách Giản Nhi đủ mạnh thì sẽ không có cảnh tượng như bây giờ mà là còn cái nịt!
Lắc lắc đầu, Trương Hàn cười khổ.
Quách Giản Nhi cô nương này hắn vẫn là chưa hiểu rõ a!
“Thôi, thôi...Ta cũng quá lo chuyện bao đồng đi.” Trương Hàn lắc đầu cười, lặng im đi vào trong Bí Cảnh.
Quách Giản Nhi thực lực không kém hắn, chỉ là kinh nghiệm thực chiến ít nên không phát huy được mà thôi, sau 5 tháng rèn luyện cũng đã mài mòn khuyết điểm này.
Bước vào trong cánh cổng liên thông Bí Cảnh, Trương Hàn hóa thành lưu quang biến mất.
Đồng thời, Quách Giản Nhi khóe miệng cong lên, nói thầm:”Lão Hàn, ngươi ngoài miệng nói không nhưng vẫn vào a...”
Đương nhiên Trương Hàn là nghe không tới, bằng không đã giật mình kiểm tra xem có chip theo dõi trên người hay không.
Cảm giác dịch chuyển tức thời đến một nơi khác không hề dễ chịu, Trương Hàn lần thứ hai vẫn không khắc phục được cảm giác khó chịu này.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, bất quá rất nhanh liền khỏe lại.
Bỗng dưng Hệ Thống vang lên:”Keng! Có 4 người với Tu Vi Luyện Thể Lục Trọng Thiên đang tiến tới, mong Ký Chủ cẩn thận!”
Trương Hàn chưa kịp nói gì thì trước mặt đã xuất hiện bốn người mặc một bộ y phục giống nhau.
Y phục màu đỏ nhưng lại hơi hướng về tối, tạo cho ta cảm giác có chút u ám như màu máu tươi.
Ở ngực còn khắc chữ Huyết Ma, trông dáng vẻ có chút khủng bố.
Bốn người phát ra cường đại khí tức bao vây lấy Trương Hàn.
Một người bên trong nhìn hắn bộ dáng này có vẻ thần thần bí bí như cái cao thủ, liền nhìn ba người còn lại nói:”Tên này trông có vẻ thực lực rất cường, thực sự muốn làm thế?”
Dáng người hơi mập thanh niên cười lạnh, khinh miệt nói:”Mấy ngày nay vì tránh những Đệ Tử Huyết Ma Điện như chúng ta tấn công cướp bóc, chúng ta gặp bao nhiêu cái thần thần bí bí người? Toàn bộ đều là lũ có vẻ ngoài, tới lúc đánh thì chả được mấy chiêu!”
Hai người còn lại gật đầu tán thành, kiêu ngạo trong lòng làm bọn hắn không thể cứ thế mà rút đi!
Trương Hàn dưới lớp mặt nạ có chút lạnh nhạt khuôn mặt dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bốn người như thể đang xem người chết.
“Các ngươi nói xong chưa?” Trương Hàn xen vào.
“Câm miệng! Ai bảo ngươi xen mồm vào cuộc nói chuyện của bọn ta!” Hơi mập thanh niên tính tình có vẻ hơi cục súc, chưa gì đã chửi.
“Đừng nhiều lời, cướp!” Một người nói, dứt lời liền xông lên.
Ba người còn lại cũng như vậy, cầm lên riêng mình binh khí tấn công Trương Hàn.
Thương ảnh, kiếm ảnh, đao ảnh....Hướng về Trương Hàn, chiêu thức che hết đường đi hòng không cho hắn chạy thoát.
Trương Hàn huyết khí bay lên, hai tay dùng lực liền chưởng:”Bàn Thạch Chưởng!”
Hai tay cứng như bàn thạch, vật gì cũng có thể cản.
Chiêu thức của bốn người như nhận lực hút mà toàn bộ tập trung vào hai cái chưởng