Trương Hàn cả ngày đi xuyên qua khu rừng, đã tới được khu vực trung tâm.
Giống như những nơi khác, ở trung tâm cũng chỉ cây với cây.
Tuy nhiên theo hắn quan sát thì người ở nơi này rất động, đi chỉ có hơn 1 canh giờ đã nhìn thấy hơn 4,5 nhóm người.
Điều này làm cho hắn cảm thán Bí Cảnh mị lực lớn như vậy, thế mà thu hút đến mức này.
Bỗng dưng bên tai nghe thấy chém giết âm thanh, điều này làm cho hắn không khỏi nhìn lại.
Một nhóm người số lượng khoảng từ 30 trở lên đang chém giết lẫn nhau.
Âm thanh binh khí sắt thép va chạm, tia lửa bùng cháy.
Tiếng hét thảm, thống khổ rống to.
Chiến đấu ngược lại rất kịch liệt, như thể đang tranh giành thứ gì.
Trương Hàn không biết nói gì hơn, dạng này tranh đấu từ khi Bí Cảnh mở ra đã xuất hiện không ít.
Tranh giành báu vật, giải quyết mâu thuẫn....!
Con người ở Thế Giới này luôn lấy vũ lực giải quyết tất cả, tàn khốc đấu tranh là bản tính.
Trương Hàn trầm tĩnh, Thế Giới này đã thay đổi hắn, bằng không thì làm sao hắn lại dám giết người.
Chỉ là quá trình này có chút nhanh, chỉ ngắn ngủi 8 tháng thôi thế nhưng lại khiến hắn thay đổi nhiều như vậy!
Trương Hàn trong lòng thở dài, cất bước đi khỏi nơi này.
Nhưng có vẻ vài người không muốn thế, sau lưng có liệt phong âm thanh, một thanh trường kiếm tiến đến ý đồ tấn công Trương Hàn.
Đối với dạng này đánh lén, Trương Hàn chỉ giơ lên tay liền đánh một chưởng:”Bàn Thạch Chưởng!”
“Răng rắc!” Trường kiếm vỡ vụng, kẻ đánh lén cũng thổ huyết bị thương.
Trương Hàn lại gần, tay phải nắm cổ hắn giơ cao, nhẹ nhàng như cầm một con gà.
Hơi dùng sức, Trương Hàn lạnh như băng nói:”Ngươi không sợ chết sao? Thế nhưng dám đánh lén ta?”
“Khụ khụ! Tha...Tha mạng! Ta không cố ý...” Thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt trợn trắng nói.
Trương Hàn cười lạnh:”Haha! Không cố ý? Thế thì trong tay ngươi đồ vật là gì?”
“Răng rắc!” Cổ hắn bị Trương Hàn bóp nát, khuôn mặt tràn đầy không cam lòng mà chết đi.
“Lạch cạch...” Trong tay đồ vật cũng vì thế mà rơi ra, là một thanh tiểu kiếm, trên còn dính mấy cái chất lỏng kì quái.
Trương Hàn lạnh nhạt ném thiếu niên thi thể ra một bên, trong lòng hỏi thăm:”Hệ Thống, bọn người đằng kia đang tranh giành thứ gì?”
Cái này thiếu niên không phải tự dưng mà đánh tới, nhìn dáng vẻ là từ bên bọn người đang đánh giết mà tìm tới.
Có thể vì bộ dáng thần bí của Trương Hàn cùng với hành động đáng nghi ngờ của hắn, ai bảo có kẻ tự dưng thất thần đứng im cho người khác thấy rõ làm gì...!
Thiếu niên này có lẽ sợ hắn giành làm chim sẻ nhìn đám người tranh đấu, để rồi làm người thắng lợi cuối cùng nên đã tấn công hắn.
Đối với hành động của thiếu niên Trương Hàn chỉ thở dài cho qua, thiếu niên nóng đầu nóng não a!
Nhưng mà thiếu niên này thực lực cũng chả ra gì lại muốn làm chim sẽ núp đằng sau...!
Chậc chậc! Đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời!
Hệ Thống:”Keng! Lệnh Bài để tiến vào Mộ Phần, hãy xử lí đám người và giành lấy nó! Đây là Chỉ Dẫn Cơ Duyên!”
Trương Hàn bừng tỉnh, thì ra là chìa khóa nha!
Bất quá trong lòng vẫn lên một chút oán niệm với Hệ Thống.
Ngôn Tình Ngược
Theo thời gian làm quen, càng ngày càng quen thuộc Trương Hàn cũng hiểu Hệ Thống hoạt động kiểu gì!
Nếu nói người ta Hệ Thống là chủ động đưa nhiệm vụ cùng cơ duyên tới cho Ký Chủ! Thì hắn cái này Hệ Thống ngược lại! Là bị động!!
Nếu ngươi không hỏi thì đừng hòng nó đưa ra bất kì cái gì Chỉ Dẫn!
Đối với chức năng này Trương Hàn lúc hiểu thì mộng bức, cứ tưởng chung quanh không có cái gì cơ duyên thì ra là do Hệ Thống không nói....!
Mà hắn cũng là có chút lười nhác người, làm gì có việc ăn không ngồi rồi lại đi chung quanh tìm cơ duyên!
Trương Hàn thở dài, nếu ai mà tính cách năng động một chút có được Hệ Thống này chắc đã làm trùm từ lâu còn hắn thì lại mệt mỏi mà cày cuốc.
Rút ra trường kiếm, Trương Hàn thi triển U Mê Bộ Pháp tiến lên.
Thân hình hắn mờ nhạt như luồng khói, sau lưng ảo ảnh liên tục tạo ra làm người khó phân biệt.
“Phốc!” Một người lòng ngực bị đỏ tươi lưỡi kiếm cho đâm xuyên, Trương Hàn lạnh nhạt đếm:”Một.”
Bên cạnh một thanh chiến rìu xé gió mà bay tới, Trương Hàn ngoảnh mặt nhìn lại.
Giơ tay lên đánh ra một chưởng:”Phá Thạch Chưởng!”
Chưởng ảnh bay nhanh, đánh tan chiến rìu thành mảnh vụn.
Những mảnh vụn này bị chưởng ảnh cho cuốn theo, tiếp tục tiến lên.
“A!!” Một cái cường tráng thanh niên hét thảm, bị chưởng pháp đánh vào ngực, không chỉ thế những mảnh vụn kia thế nhưng xuyên vào trong ngực đâm trúng tim của hắn.
Trợn tròn mắt, không cam lòng té xuống.
Trương Hàn:”Hai.”
Cả người hóa thành bóng mờ, tiếp tục công cuộc tàn sát.
Trong tràng diện hỗn loạn, có một âm thanh lạnh lẽo như tử thần, như thể đáng đếm những kẻ xấu số bị chính tay hắn giết chết...!
Không bao lâu, người chết trong tay Trương Hàn cũng hơn con số mười.
Điều này cũng làm những người khác nhận ra có một con mãnh thú lặng lẽ tiềm nhập cuộc chiến, thu hái đi sinh mệnh trong im lặng.
Toàn bộ dừng chiến, cảnh giác