Huyền Lục

Vị lạ


trước sau

Thạch Ngạc Yêu mạnh quá mức so với dự kiến, thậm chí đây còn là con yêu thú mạnh nhất đời này Khương Hy từng gặp, nếu không phải nhờ vào môi trường nước thì có khi hắn đã thảm hơn bây giờ rồi.

Mặc dù hắn tiêu diệt Thạch Ngạc Yêu rất nhanh nhưng thực chất hắn lại tiêu hao cực kỳ nhiều, mỗi một chiêu Hạo Hãn Toái Thần Chỉ, Định Tự Phù, Linh Đao Trảm Hồn đều tiêu tốn đại lượng pháp lực cùng linh thức của hắn.

Đến thời điểm hiện tại Khương Hy chỉ còn đủ sức đối phó với yêu thú trung giai Trúc Cơ trở xuống thôi, nếu đen đủi gặp phải cao giai thì hắn chỉ có nước quay đầu bỏ chạy.

Sau khi rời đi thật xa khu vực bị nhiễm đỏ của máu từ Thạch Ngạc Yêu thì hắn lựa chọn nép mình vào một hốc đá nọ ở dưới đáy sông để khôi phục lại thực lực.

Ở khu vực phụ cận không thiếu yêu thú tuần hành nhưng đẳng cấp của bọn chúng quá thấp nên không thể phát hiện ra được hắn.

Khương Hy vốn muốn để tiểu Hoàng ra nhưng nghĩ lại mèo kỵ nước nên đánh để yên nó ở trong Túi Linh Thú.

Còn về phần mình thì hắn rút trận bàn ra bày trí một tòa phù trận chướng nhãn cùng cô lập khí tức lại.

Đoạn thời gian qua Khương Hy tu luyện thủy chi ý cảnh đến một trình độ tiếp cận đại thành nên hắn có thể thong thả sinh sống trong môi trường nước này.

Thậm chí bảo hắn sống nguyên một tháng ở trong này cũng không sao, chỉ cần đừng để yêu thú cường đại hơn phát hiện ra là được rồi.

Hắn có cảm giác đoạn đường sau của hắn sẽ không dễ đi nên hắn đang suy nghĩ có nên lựa chọn lại phương hướng men theo bờ để đi không đây.

Mặc dù trên cạn sẽ gặp nhiều loại yêu thú hơn nhưng chí ít hắn còn có thể sử dụng Nhân Gian Hành Tẩu.

Hơn nữa hắn chỉ mới xuống nước đi được một đoạn thôi mà đã gặp phải yêu thú tiếp cận Kim Đan rồi, nếu đi tiếp liệu có thực sự gặp phải Kim Đan Yêu Tướng không thì hắn không biết được.

Bất quá bỏ qua vấn đề đó thì hiện tại hắn cần khôi phục lại thực lực trước đã rồi quyết sau.

Hắn lấy viên Yêu Đan đã lấy ra khỏi người Thạch Ngạc Yêu trước đó rồi quan sát một lượt. Viên Yêu Đan này tương đối lớn, phải to bằng một nắm tay của hắn.

Lấy kích thước này so sánh qua tu sĩ nhân loại thì đây là kích thước của tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong nhưng nếu đặt tại thân thể dài hơn năm mươi mét của Thạch Ngạc Yêu thì lại nhỏ nhắn vô cùng.

Yêu Đan vừa ra, yêu khí bốc ra từ nó đậm đặc vô cùng, Khương Hy liền cắn răng hấp thụ số yêu khí đó vào trong người.

Đồng thời Thực Dục Thiên cũng ra sức cắn nuốt số yêu khí để tinh lọc.

Để yêu khí nhập nhân thể tương đương với việc tự sát nhưng Khương Hy vẫn lựa chọn làm vậy bởi Thực Dục Thiên cần thuế biến.

Thực Dục Thiên từ lâu đã bước vào đại thành chi cảnh nhưng cánh cửa viên mãn đối với nó lại càng xa vời. Xác suất để nó bước vào viên mãn còn thấp hơn cả Sắc Dục Thiên.

Khẩu vị của Thực Dục Thiên rất cao, mỹ vị của nhân gian cùng tu chân giới đã khó có thể thỏa mãn dục vọng của chính nó.

Nếu Khương Hy có trong tay Bát Trân thì có thể mọi chuyện đã khác nhưng Bát Trân nào dễ kiếm, chí ít lấy tu vi cùng bối cảnh hiện tại của hắn tuyệt không thể nào có thể lấy được.

Lần trước tại Tinh Mộc Thành, hắn đã ăn Định Nhan Đan, bên trong đó có một chút Thời Nguyên Hà nên Thực Dục Thiên của hắn về mặt nào đó đã tiếp cận khá gần đến đỉnh phong rồi nhưng từ đó về sau gần như không nhấc lên được một bước.

Yêu khí tuy không cao cấp hơn những thứ khác nhưng với Thực Dục Thiên thì đây là ‘vị lạ’ nên hi vọng nó có thể thích.

Hắn có niềm tin Thực Dục Thiên có thể tinh lọc yêu khí thành thiên địa linh khí tinh thuần nhưng hắn không nghĩ đến thống khổ lại khủng khiếp đến vậy.

Sắc mặt hắn vặn vẹo đến khó coi, sắc tố trên da cũng nhợt nhạt như một người sắp chết, xung quanh hắn được bao phủ bởi một lớp khí huyết hồng trông rất ô uế.

Cũng may từ trước hắn đã dựng lên tòa phù trận che đậy rồi nên đám khí huyết hồng này mới không tràn ra ngoài.

Thạch Ngạc Yêu đã chết nên không còn huyết mạch áp chế, đơn thuần khí tức huyết hồng này sẽ dẫn đến hằng hà sa số yêu thú bơi đến đây, Khương Hy coi như bị động phát động tấm hắc lệnh của Mặc Hiên thì cũng bị mất nửa cái mạng.

Sắc mặt hắn mỗi lúc một trắng, mi tâm nhăn lại một cách đầy đau đớn, Thực Dục Thiên ra sức cắn nuốt số yêu khí kia thật nhanh, tốc độ có thể nói là đã chạm đến cực hạn nhưng vẫn không thể nhanh hơn được bao nhiêu.

Yêu thú sở hữu sinh mệnh rất cường hãn, đồng dạng yêu khí của nó cũng cực kỳ kinh khủng. Thạch Ngạc Yêu bị biến dị huyết mạch nên nhục thân của nó đã đạt đến tình trạng Kim Đan cảnh, đồng dạng yêu khí cũng nhiều ngang ngửa một tu sĩ Kim Đan cảnh.

Lượng yêu khí này nhiều khủng khiếp, Khương Hy chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là vong mạng ngay.

Cơ thể hắn run lên bần bật, Sắc Dục Thể nhanh chóng thôi động để gia tăng sức chống đỡ bản thân, đồng thời pháp lực của bản thân cũng được gia trì ngược lên Thực Dục Thiên để tốc độ cắn nuốt được đẩy nhanh hơn.

...

Khoảng độ một canh giờ sau đó, Khương Hy phun ra một ngụm máu tươi hòa vào trong nước sông, ánh mắt thanh tĩnh lại không ít, Dục Hỏa lập tức nổi lên thiêu đi số máu kia của hắn.

Dục Hỏa là dị hỏa nên thiêu cháy trong nước cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hiện tại, Khương Hy đã hấp thụ được toàn bộ yêu khí của Thạch Ngạc Yêu, viên Yêu Đan kia cũng triệt để trở thành một khối đá vô tri rồi nứt vỡ ra.

Thực Dục Thiên cắn nuốt yêu khí rất hăng, đồng thời trả lại pháp lực cho hắn cũng tinh thuần không kém.

Hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được Thực Dục Thiên có chút tăng tiến nhưng cũng không nhiều. Xem ra về sau hắn phải tìm thứ khác để ‘cắn nuốt’ rồi.

Khương Hy ngồi đả tọa thêm tầm một canh giờ nữa thì hắn mới rời đi rồi xuôi dòng tiến về hạ nguồn.

Lần này hắn không ngang nhiên đi nữa mà vận Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ lên để di chuyển, trừ phi gặp phải đối thủ mạnh ngang ngửa Thạch Ngạc Yêu thì hắn mới ra tay, còn không hắn sẽ lại tiếp tục lẩn trốn như thế này.

Khương Hy là sát thủ nên chuyện lẩn trốn này hắn lại càng am hiểu. Đổi lại Kế Trường Minh thì chưa chắc hắn đã làm chuyển này bởi rất mất mặt.

Nhưng Khương Hy không phải hắn, cũng không quan tâm đến mặt mũi trong tình huống này. Bởi càng về hạ nguồn, yêu thú sẽ càng ngày càng mạnh.

Hắn chưa từng đi hết khu vực phía bên dưới này nên không biết được liệu nơi này có biển hay không. Nếu thực sự có thì một đường đi này của Khương Hy chính là từng bước tiến vào địa ngục.

Hải thú mạnh cực kỳ, so với thủy thú không biết mạnh hơn mấy lần, đến các đại năng hàng đầu của Đại Lục như Cổ Linh Môn chủ, Thương Nguyên chân nhân hay Kiếm Thánh đều không dại gì đi gây hấn với hải thú cả.

Mặc dù Khương Hy biết hải thú không dễ gì ngược dòng
đi từ biển vào nhưng ai biết được lần này sẽ như thế nào.

Đối với yêu thú, thay vì ăn các loài yêu thú khác thì nhân loại lại càng là mỹ vị, nhân loại có tu vi cao tuyệt lại càng hấp dẫn bọn chúng hơn. Vừa vặn thời điểm này nhân loại lại tiến vào bí cảnh nên không chắc được hải thú có động thủ không.

Bất quá tất cả những chuyện đó chỉ mới là suy đoán, thực hư thế nào thì bản thân hắn phải tự thân đi nghiệm chứng thì mới biết được.

...

...

Cùng thời điểm đó tại các nơi khác nhau trong bí cảnh này, các tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng đã bắt đầu lao vào chiến đấu với yêu thú, dù sao đại đa số những người ở đây đều là tinh anh trong số tinh anh nên một đường liệp sát này cực kỳ thịnh thế.

Gọi là thảm sát một chiều cũng không sai, nhất là các đệ tử của đại thế lực.

Thực lực của bọn hắn cực kỳ mạnh, gần như không một con yêu thú nào có thể trụ nổi ba phút khi đấu với bọn hắn cả.

Tại đội ngũ của Cửu Tiêu Tông.

Một tiếng kiếm minh vang vọng khắp trời, kiếm quang phá không chém rụng một con yêu thú đang lượn bay trên bầu trời rồi hiện hóa lại thành thanh kiếm tra ngược vào vỏ.

Kế Trường Minh quan sát qua chiến trường đánh với yêu thú một lượt rồi nói:

“Quả như sư phụ nói, trong này yêu thú nhiều khủng khiếp”.

Ở bên hắn là một nữ tử trẻ tuổi, thần sắc nhu mì lay động lòng người, nàng uyển chuyển nói:

“Ta cũng đã nghe sư phụ nói qua nhưng không nghĩ nhiều đến thế”.

Kế Trường Minh nhìn qua đám yêu thú bị nàng giết xong rồi lại quay sang nhìn nàng nói:

“Vân Tuyên Tiết, ngươi giết yêu thú còn nhiều hơn cả ta thì số lượng bao nhiêu đối với ngươi nhằm nhò gì”.

Nguyên lai nữ tử đó là truyền nhân của Thiên m Ngọc Công đời này - Vân Tuyên Tiết.

Vân Tuyên Tiết hừ một tiếng nói:

“Ngươi chỉ nghĩ được mỗi chuyện hơn thua thôi sao?”.

Kế Trường Minh nhún vai không đáp, biểu thị nàng nói đúng rồi đấy. Vân Tuyên Tiết thấy vậy liền không biết nói gì hơn, nàng nhanh chóng mượn thân pháp di chuyển đến chỗ của một nam tử khác để nói chuyện.

Nam tử đó không quá cao, chỉ tầm vừa vặn một mét bảy, nếu nói hắn cao hơn ai thì cũng chỉ hơn Vân Tuyên Tiết một chút nhưng bù lại dung mạo của hắn lại rất tốt.

Dù không mang vẻ khí khái hào hùng nam tử đỉnh thiên lập địa nhưng dung mạo của hắn cũng được xem là hàng ngũ mỹ nam tử.

Vân Tuyên Tiết là một trong ba truyền nhân đời này của Cửu Tiêu Tông, nàng đương nhiên có ngạo khí của mình, để nàng tự mình di chuyển đến để nói chuyện thì nam tử đó ít nhất cũng giữ địa vị như nàng.

Không sai, nam tử có chiều cao khiêm tốn đó chính là truyền nhân của m Dương Đạo Công - Bắc Liêu Thiên Cương.

Bắc Liêu Thiên Cương mỉm cười nói:

“Vân sư muội có chuyện gì sao?”.

Vân Tuyên Tiết nói:

“Bắc Liêu sư huynh, lần này chúng ta lựa chọn đi Địa Đàn hay trực tiếp leo núi?”.

Bắc Liêu Thiên Cương nói tiếp:

“Tông chủ sư bá nói leo núi cũng tốt, ít nhất có thể rèn luyện được bản tâm cùng thực lực nhưng lại tốn quá nhiều thời gian. Tuy rằng chúng ta có ba tháng nhưng cũng không nên hao phí thời gian vào chuyện đó làm gì”.

Vân Tuyên Tiết nhìn qua đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đang đối chiến với yêu thú cùng ngồi đả tọa khôi phục thực lực một hồi rồi truyền âm trực tiếp:

“Sư huynh cho rằng thực lực của bọn hắn không đủ leo núi?”.

Bắc Liêu Thiên Cương lắc đầu truyền âm đáp:

“Đây không phải vấn đề đủ hay không đủ thực lực, chúng ta phải bảo toàn quân số để cướp đoạt cơ duyên, huống hồ đối thủ không chỉ có mỗi Cổ Linh Môn, chúng ta thiếu đi một người tự nhiên sẽ yếu thế đi một chút”.

“Nói có lý”, Vân Tuyên Tiết nói.

Sau đó nàng tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó rồi mở miệng nói lại bình thường:

“Nhưng Thư Viện liệu có chắc sẽ khai mở Địa Đàn không? Dù sao trừ bỏ Hiên Minh đạo hữu ra thì còn lại đều là Nhân Mạch Trúc Cơ, hắn khai mở ra chỉ có nước làm lợi cho các thế lực khác, còn Thư Viện cơ bản phải lựa chọn leo núi”.

Bắc Liêu Thiên Cương đột nhiên bật cười lên một tiếng đáp lại:

“Vân sư muội, Hiên Minh đạo hữu nhất định sẽ khai mở bởi La Huyền Tử đạo hữu chắc chắn sẽ khai mở Thiên Đàn để tiến lên Thượng Dao Thiên Trì.

Nếu hắn không mở Địa Đàn thì La Huyền Tử đạo hữu sẽ đi trước toàn bộ các đại thế lực một bước, đây là chuyện không ai nguyện ý muốn thấy. Thực lực của hắn cao nhất tại Thư Viện, đi trước nhìn chằm chằm vào La Huyền Tử đạo hữu cũng chẳng sao”.

Nói đến đây, khóe miệng hắn lại càng cong lên đầy tự tin nói tiếp:

“Chưa kể lần này có thể người mang Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cũng sẽ xuất hiện, Nhân Đàn có khi cũng sẽ khai mở”.

Vân Tuyên Tiết trầm mặc một lúc rồi nói:

“Hiện nay không có ai rõ được tung tích của người này, chưa chắc kẻ đó đã tiến vào Thượng Dao Thiên Trì. Hơn nữa trước khi vào bí cảnh, các vị lão tổ cũng đã âm thầm dò xét qua một lượt, nếu kẻ đó đến thì các vị lão tổ đã nhắc nhở rồi”.

Bắc Liêu Thiên Cương đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, hai mắt hắn ánh lên một tia tinh quang đầy chói rọi, hắn mỉm cười đáp lại:

“Nhưng biết đâu các vị lão tổ cố tình không nói thì thế nào?”.

Hai mắt Vân Tuyên Tiết lấp lóe một chút rồi nói:

“Như vậy nhất định toàn bộ Thần Đàn sẽ khai mở sao?”.

Bắc Liệu Thiên Cương nhìn về phía đông một hồi, khóe miệng khẽ cong lên nói:

“Đó là chuyện tốt mà”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện