”Làm sao bây giờ” – Tiếng một ai đó lo âu hỏi
U Linh tư tế thở dài
“Còn làm sao được nữa , chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi”
1 nam nhân giáo hội run rẩy
“Chúa ơi, hy vọng nó uống máu một ai đó rồi sẽ lấy làm no đủ, không động đến tôi”
“Không đâu, thần binh này có vẻ rất tham lam, nó sẽ tắm máu của tất cả chúng ta đấy” - Jenny nói
Không khí như chùng xuống, một số người run rẩy làm dây xích kêu leng keng, số khác nhắm mắt đứng bất động.
Dĩ nhiên là trừ Vấn Thiên ra, chàng vẫn mải mê với câu chuyện tình ái tưởng tượng giữa mình và Jenny
Thanh kiếm ma quái sau một lúc đứng yên lơ lửng trong không trung, lại chầm chậm chuyển động
Ma kiếm bay lơ lửng ngang mặt từng người, đảo qua đảo lại quanh thân cây vài vòng, có vẻ như nó đang chọn lựa con mồi. Với tình trạng bị cùm tay chân và treo lên, không một ai có thể thoát khỏi sự tấn công của ma kiếm
Đầu tiên, ma kiếm bay lượn quanh cổ của Nick, sau đó lại chuyển hướng sang 2 nam nhân Thiên ngoại giáo. Dường như chưa hài lòng với những người này, ma kiếm vòng trở lại, bay đến trước mặt Vấn Thiên.
Vấn Thiên sắc mặt bất biến, miệng vẫn oang oang
“Tôi sẽ nâng cặp mông cô ta lên, vỗ mấy cái cho sướng tay, rồi sau đó đem bảo bối của mình tấn công cô ta từ phía sau, thú vị vô cùng. À, quên nữa, hai đầu nhũ hoa của cô ta vẫn còn đỏ hồng, cứ như là trinh nữ ấy. Quả thật là hàng thượng phẩm, không thể phí phạm được …”
Ma kiếm khẽ rung động, sau đó rời khỏi Vấn Thiên quay sang Jenny. Quỷ nhãn chợt sáng lên
“Nó đã chọn cô ta” – U Linh tư tế thốt lên
Jenny tuyệt vọng nhìn xung quanh như cầu cứu, nhưng nào ai có thể giúp được cô ta lúc này. Ngay đến lo cho bản thân họ vẫn chưa làm được, nói chi đến việc giúp đỡ người khác. Mặt khác, những người có mặt tại hiện trường cũng không có lý do gì để liều mình cứu giúp Jenny cả.
Ma kiếm chậm chạp chuyển hướng, nhắm thẳng vào ngực trái Jenny. Trái tim cô ta như đau nhói, một nỗi khiếp sợ tràn ngập trong tâm hồn, làm Jenny không thể thở nổi. Ma kiếm không tỏ ra vội vã, nó dần dần bay đến gần Jenny. Chỉ 1 phút sau, ma kiếm đã ở sát ngực Jenny, một giọt máu nóng chảy ra từ điểm tiếp xúc, ma kiếm đang thưởng thức con mồi đầu tiên của nó một cách chậm rãi.
Quỷ nhãn lại lóe sáng
“Nó sắp dứt điểm nạn nhân của nó” – U Linh tư tế thảng thốt nói
“Crack” , “crack” 2 tiếng. Một bàn tay rắn rỏi đã vươn đến nắm lấy chuôi kiếm. Không biết bằng cách nào Vấn Thiên đã phá vỡ được 2 chiếc cùm đang giữ chặt tay chân chàng, sau đó đu mình theo sợi dây xích, chụp lấy ma kiếm, cứu thoát Jenny ngay chính vào sát na sinh tử
“Cô chưa chết được đâu” – Vấn Thiên nhìn vào mắt Jenny nói
Ma kiếm rung động dữ đội, như muốn giãy dụa thoát khỏi bàn tay Vấn Thiên. Chàng ra sức giữ chặt nó bằng cả 2 tay của mình, một tay nắm giữ chuôi kiếm, tay kia liều lĩnh nắm chặt lưỡi kiếm. Những đường gân dần dần nổi lên khắp đôi cánh tay Vấn Thiên, một dòng máu nóng trào ra từ bàn tay đang giữ nơi lưỡi kiếm. Có vẻ như ma kiếm đang phản kháng rất quyết liệt. Cơ bắp trên tay Vấn Thiên như căng ra, giữ chặt ma kiếm không buông. Biết rằng đây là một vật có linh tính, Vấn Thiên quyết tâm khuất phục nó bằng chính thực lực của mình. Việc này chẳng khác gì thuần phục một con ngựa hoang hung dữ, chỉ một giây phút lơi lỏng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Vấn Thiên gào lớn
“Alexander đại đế có thể chế phục được thần mã, Lâm Vấn Thiên ta cũng có thể thu phục được ngươi, thần binh “
Giằng co hàng giờ, cuối cùng ma kiếm dường như đã "mệt mỏi", trở nên vô lực nằm trong đôi tay mạnh mẽ của Vấn Thiên. Chàng đắc ý cười một tràng dài, vung kiếm chém đứt sợi xích rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Tất cả những người đang có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến ngỡ ngàng, không ngờ gã trai trẻ trông có vẻ điên khùng đó lại có thể đảo ngược được tình thế một cách kì diệu đến như vậy.
U Linh tư tế và Thanh Long run rẩy như cầy sấy, mồ hôi tuôn đổ ướt đẫm y phục. Tính mạng của họ đang nằm trong tay Vấn Thiên, chỉ cần chàng khẽ vung kiếm là có thể tiễn họ về miền cực lạc
Jenny không kiềm chế nổi, lên tiếng hỏi
“Làm sao anh có thể bẻ gãy được những chiếc cùm đó ? Theo tôi biết thì trên đó được bố trí cấm chế ma thuật rất lợi hại, dù cho là đại lực kim cương trong truyền thuyết cũng trở nên vô lực, không thể vận dụng được dù chỉ một phần mười sức mạnh vốn có “
Vấn Thiên cười nhạt
“Không thể dùng sức thì dùng mưu. Để tôi nói cho cô biết luôn vậy, thứ mà tôi đã dùng chính là cái thứ mà tôi định đem đổ vào lỗ khóa của cô đấy. Cấm chế có mạnh đến đâu đi nữa thì sắt thép vẫn bị acid ăn mòn, chỉ thế thôi “
Jenny vẫn còn ngạc nhiên
“Anh đã bỏ cái chai đó vào balô rồi mà, balô của anh lại bị họ lấy mất …”
Vấn Thiên ung dung nói
“Con thỏ khôn ngoan chẳng bao giờ chỉ có một cái hang cả. Tôi có đem một ít acid cất giữ riêng trong những ống nhỏ giọt đặc biệt rồi đem giấu vào trong thắt lưng. Thắt lưng của tôi cũng được chế tạo đặc biệt, có khá nhiều chỗ để giấu đồ. May mà họ không lột sạch y phục của tôi, nếu không tôi cũng đành bó tay chịu chết”
Vấn Thiên lại nói tiếp
“Phản ứng hóa học đó khi xảy ra sẽ phát ra những tiếng lèo xèo đặc trưng, cùng một mùi hương hơi khó ngửi. Lúc đó, không khí quá yên lặng, nếu như tôi không làm gì cả, e là một trong số các vị sẽ phát hiện ra trò quỷ của tôi. Như thế sẽ khá rắc rối. Chắc chắn bọn họ đã bố trí thứ gì đó để theo dõi chúng ta từ xa, acid cũng cần một thời gian khá dài để ăn mòn mấy chiếc cùm. Người xưa thường nói: trâu cột ghét trâu ăn, tôi và các vị cũng chẳng phải người cùng phe, nếu như phát hiện tôi đang tìm cách phá cùm, e là có ai đó sẽ la toáng lên, bọn họ sẽ đến tặng thêm cho tôi mấy cặp cùm nữa và lột sạch y phục của tôi. Thế nên tôi đành kể mấy cái chuyện dâm đãng đó cho các vị nghe, chủ yếu để đánh lạc hướng các vị và câu giờ chờ cho acid ăn mòn hết những chiếc cùm sắt đó. Hi hi hi “
Tất cả mọi người “ồ” lên một tiếng. Họ cuối cùng cũng đã nhận ra rằng Vấn Thiên không hề điên chút nào, mà trái lại, rất khôn ngoan, quỷ quyệt.
U Linh tư tế thở dài
“Khôn ngoan lắm, xảo trá vô cùng, da mặt cũng dày vô đối. Ta vẫn còn một thắc mắc. Sau khi thoát thân, đoạt được thần binh, vì sao ngươi không chạy trốn ngay đi, lại nấn ná ở đây để làm gì ? “
Vấn Thiên cười khổ
“Chạy đi đâu bây giờ. Đây là Huyền giới, đường vào tôi còn không biết nói chi đến đường ra … Chỉ còn cách đứng đợi chủ nhân nơi này tới đưa tôi ra mà thôi. Có thần binh trong tay, có lẽ tôi cũng không ngại ngần gì đâu “
Vấn Thiên vung kiếm, giải thoát cho Nick và Jenny, sau đó nhìn lại những người còn đang bị treo lơ lửng, nói
“Xin lỗi quý vị nhé, hiện tại tôi chưa tìm ra lý do để thả quý vị ra “
3 người của giáo hội đồng thanh nói
“Chúng tôi là người của đức chúa trời, là những người đại diện cho ánh sáng và công lý. Hãy thả chúng tôi ra “
Vấn Thiên bĩu môi
“Mở miệng ra là cứ nói đến đức chúa trời. Bảo chúa của các vị đến mà cứu các vị ấy, tôi không dám tranh giành với Ngài “
Jenny bất chợt quay sang Vấn Thiên hỏi
“Vì sao lại cứu tôi ?”
Vấn Thiên nhún vai
“Không biết nữa. Chỉ là tôi không nỡ nhìn cô bị treo trên đó thôi. Cô trông rất đáng thương, cũng không đáng chết “
Jenny im lặng, đôi mắt long lanh như thể hiện sự xúc động khó tả
Ma kiếm trên tay Vấn Thiên bỗng rung động một lần nữa. Vấn Thiên theo thói quen đưa mắt nhìn vào ma kiếm, Jenny thấy thế liền hét lớn
“Không được nhìn vào nó ! Nguy hiểm ! “
Đã quá trễ, quỷ nhãn đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ rồi từ đó, một luồng sáng đỏ rực phóng thẳng vào mắt Vấn Thiên. Chàng lập tức đứng ngây người ra như tượng gỗ.
“Thiếu chủ, sao thế này …” – Nick hét lớn
“Đáng kiếp …” – Những người bị treo đồng thanh nói
Vấn Thiên cảm thấy mọi vật trở nên trắng xóa.
Chàng như lạc vào một không gian khác, tất cả