Không gian tối đen như mực
Bấu trời không trăng sao, những đốm lửa ma trơi lơ lửng khắp nơi soi sáng cho mọi vật bằng một thứ ánh sáng mờ nhạt. Thứ ánh sáng đó xem ra rất hợp với không khí chết chóc của Huyền giới
3 người đang di chuyển trong màn đêm. Thỉnh thoảng họ lại trò chuyện với nhau bằng thanh âm rất khẽ. Chủ yếu vẫn là Nick và Jenny nói chuyện với nhau, Vấn Thiên sắc mặt thâm trầm, không nói năng gì, sát khí từ người chàng phát ra mật độ càng lúc càng nồng đậm
Mới chỉ khoảng 15 phút trước đó, Vấn Thiên đã gặp phải một nhóm pháp sư triệu hồn, đây cũng là lần thứ 17 chàng bị tấn công, kể từ khi rời vùng trũng nơi thần binh đã từng tọa lạc. Nhưng tuyệt nhiên chàng không gặp bất cứ cao thủ nào của Linh Không phái cả.
Hiện tại, toán pháp sư đó chỉ còn là những cái xác không hồn, bị ma kiếm chém nát thành nhiều mảnh. Sau mỗi lần hạ sát pháp sư triệu hồn, Vấn Thiên lại càng thay đổi, ánh mắt càng thêm đỏ ngầu như phẫn nộ, tính khí trở nên hung hăng hơn. Với nhóm pháp sư đầu tiên, chàng chỉ vung kiếm đâm xuyên qua cổ, kết liễu sinh mạng họ một cách nhẹ nhàng. Kể từ nhóm thứ 10 trở đi, Vấn Thiên giết chết những người đó bằng nhiều phương pháp rất tàn nhẫn, máu của những pháp sư triệu hồn thấm ướt đẫm toàn bộ y phục trên người chàng.
Khi xảy ra giao tranh, Jenny cố gắng tìm một chỗ trốn cho mình. Cô ta rất ngại đối mặt với những người từng là đồng môn của mình, nhưng vẫn cố dõi mắt tìm xem Jacob và Perry có trong số những người đang hỗn chiến cùng Vấn Thiên không. Trong thâm tâm, Jenny rất căm ghét 2 kẻ tiểu nhân nhát gan đó, cô ta rất muốn nhìn thấy cái chết của họ, chỉ như thế mới có thể làm tiêu tan nỗi uất ức trong lòng Jenny. Nhưng 2 kẻ nhát gan đó đương nhiên là chẳng dại gì tham gia vào những cuộc truy kích để đoạt lại thần binh, có lẽ bọn họ đã tìm một cớ nào đó để thoái thác trách nhiệm này.
Về phần Vấn Thiên, trong đầu chàng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất. Đó là một câu Dạ Lan đã viết trong quyển sổ, cũng là câu quan trọng nhất
“Để ra khỏi Huyền giới, chàng hãy cố gắng tìm đến một tòa tháp lớn. Nó gồm có 7 tầng, cũng là tòa tháp duy nhất trong Huyền giới. Cánh cửa dẫn ra khỏi Huyền giới nằm ở tầng trên cùng “
Mặc dù sở hữu những pháp thuật do thám hiếm thấy nhưng Dạ Lan cũng không thể biết hết được những gì đang hiện diện trong Huyền giới. Mặt khác, Vấn Thiên cũng đã không ít lần làm trái những chỉ dẫn của Dạ Lan. Chàng luôn muốn tự tìm ra hướng đi riêng cho mình, không muốn hành động theo một kịch bản định sẵn.
Dạ Lan đã căn dặn Vấn Thiên khi đoạt được thần binh, không được tiếp xúc trực tiếp với nó mà phải tìm một vật gì đó gói kín nó lại, sau đó đem thần binh đến một nơi an toàn để thi triển chú thuật đặc biệt ép buộc thần binh phải nhận chủ. Những chú thuật đó được Dạ Lan diễn giải rất chi tiết, hướng dẫn tường tận từng tí một, tốn mất gần 20 trang viết tay.
Nhưng Vấn Thiên lại không làm theo cách đó, một cách xảo diệu, cơ duyên đã khiến chàng trở thành chủ nhân của thần binh một cách danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính. Nghĩ lại, Vấn Thiên không thể không tự hào rằng vận may của chàng quả thật không nhỏ chút nào.
Trên đời, có hai loại người đáng sợ nhất. Một là kẻ có thực lực cường đại, dĩ nhiên là dù ở trong tình huống nào, loại người này vẫn căn bản là không thể bị xem thường. Loại người còn lại chính là kẻ cực kì may mắn, dĩ nhiên không thể phủ nhận là những tuyệt thế cường giả đều phải trải qua những cơ duyên hiếm có. Những kẻ gặp được cơ duyên như vậy, trên đời vốn không có nhiều
Vậy, là số phận tạo ra cường giả hay là cường giả tự quyết định số phận của mình. Một câu hỏi được đặt ra muôn thuở
Jenny bất chợt hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vấn Thiên
“Anh ta bị làm sao vậy ? Trông có vẻ không ổn tí nào …”
Cô ta đã hỏi câu này ít nhất 8 lần, từ lúc rời khỏi thân cây đại thụ ma quái đó đến giờ
Nick lắc đầu
“Tôi cũng không biết nữa. Dường như thiếu chủ đang cảm thấy rất căng thẳng “
Jenny lại lén lút liếc mắt nhìn Vấn Thiên. Từng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt chàng như được bao phủ một lớp hắc khí nhàn nhạt, tạo ra vẻ lạnh lùng khó gần. Nhưng đối với Jenny mà nói, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy yêu thích vẻ đẹp băng lãnh đó nên đã không kiềm chế được, lén lút nhìn ngắm Vấn Thiên không ít lần
Vấn Thiên không thể không biết điều đó, nhưng lại tỏ ra không quan tâm cho lắm, vẫn bước đi một cách thản nhiên. Thanh ma kiếm vẫn được nắm chặt trong tay chàng, nhưng thiếu nữ bí ẩn đã không nói gì với chàng suốt hơn một giờ đồng hồ. Dường như cô ta đã bị tổn thương không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi một thời gian để tự hồi phục
Một khối kiến trúc hình trụ dần dần hiện ra từ đằng xa. Trông giống như một tòa tháp lớn. Những bức tường xám xịt mang một vẻ u ám, thê lương. Phía trước tòa tháp là một cánh cổng gỗ lớn trông khá cũ kĩ. Trên cánh cổng gỗ đó có thể nhìn thấy những vệt sơn đã phai màu vẽ nên một bức tranh của một ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Vấn Thiên đẩy nhanh cước bộ, di chuyển về phía tòa tháp với tốc độ nhanh nhất rồi vung kiếm lên. Cánh cổng gỗ lập tức bị chém nát.
Một lúc sau, Jenny và Nick cũng đến nơi. Jenny quan sát tòa tháp một cách cẩn thận, rụt rè thốt lên
“Đây có lẽ là tháp Vô Tận …”
“Cô đã từng đến đây rồi à ? “ – Vấn Thiên hỏi
Jenny gật đầu
“Tôi từng đến nơi này một lần nhưng chỉ ở bên ngoài, không được phép vào trong. Đây chính là cấm địa, là nơi những trưởng lão nghiên cứu vũ khí bí mật, chỉ có các trưởng lão mới có quyền bước vào”
Vấn Thiên không nói thêm, xông thẳng vào trong tòa tháp. Tầng trệt gần như không có gì ngoài một đồ hình ma thuật đang phát ra một thứ ánh sáng gay gắt chói mắt như một lời thách thức. Cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo lại nằm ngay chính giữa đại sảnh. Vấn Thiên không biết gì về ma thuật, đương nhiên là không có hứng thú với đồ hình đó, lập tức theo lối cầu thang lên tầng trên. Jenny thì ngược lại, vừa nhìn thấy đồ hình cô ta đã mê ngắm nhìn gần như không còn biết gì xung quanh nữa. Đến khi Vấn Thiên đã khuất dạng, Jenny mới giật mình, vội bước theo, thỉnh thoảng lại thở dài tỏ vẻ nuối tiếc
Những tầng tiếp theo cũng không hề có một bóng người. Nhưng lại có rất nhiều tử thi, đã được mổ xẻ cẩn thận và đặt trên những chiếc giường kim loại rỉ sét, hoen ố. Lại có nhiều bể chứa bằng thủy tinh. Trong đó, những tử thi được ngâm rửa, xử lý bằng nhiều hóa chất đặc biệt có mùi rất khó ngửi. Khi Vấn Thiên đi ngang qua, chàng nhận thấy có ít nhất 20 tử thi hình thù méo mó dị dạng đang được ngâm trong những bể dung dịch đó. Nhưng tuyệt nhiên không hề có lấy dù chỉ một tên cương thi hay pháp sư triệu hồn nào cả.
Nếu như là người bình thường e là đã phải sợ đến phát khiếp, nhưng 3 người Vấn Thiên dường như đã quen mắt với cảnh tượng này, vẫn tiếp tục di chuyển một cách điềm nhiên
Tầng thứ 5 lại là một thư viện lớn, có rất nhiều giá sách để ngổn ngang vô số những quyển sách dày, cũ sờn. Những chiếc bàn giấy thiết kế theo phong cách cổ điển được đặt ở một góc phòng, có lẽ là nơi nghiên cứu tư liệu của những pháp sư triệu hồn cao cấp. Vấn Thiên và Nick bỏ khá nhiều thời gian lục tìm khắp nơi nhưng không phát hiện được thứ gì có vẻ đặc biệt, lại không thể đọc được những văn tự cổ ngoằn ngoèo viết trong những quyển sách, đành thất vọng bỏ đi. Jenny lén lút chọn ra vài quyển sách, giấu vào trong người, hành động đó không thể qua mắt được Vấn Thiên, nhưng chàng vẫn mặc kệ.
Đến tầng thứ 6, không khí trở nên âm u lạnh lẽo. Những dãy hành lang u ám nối tiếp nhau, những cánh cửa bị khóa chặt và được phong bế bằng ma thuật. Đôi lúc, những tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng la hét ai oán có thể được nghe thấy. Khi vừa đến trung tâm của tầng tháp này, hàng trăm nhân ảnh mờ nhạt đột nhiên xuất hiện từ những ngóc ngách bao vây 3 người Vấn Thiên vào giữa. Những người này đều có khuôn mặt tái nhợt vô hồn, hình dáng mờ nhạt như sương khói, khắp người tỏa ra một vầng sáng xanh như ánh sáng lân tinh, và đều bay lơ lửng cách mặt đất chừng vài tấc. Những chiếc bóng quỷ dị liên tục bay lượn vòng quanh 3 người, gào rú liên hồi tỏ vẻ giận dữ.
Jenny sợ hãi, đôi chân run rẩy lùi lại mấy bước. Vô tình chạm phải thân thể lạnh giá của Nick, cả người cô ta giật nẩy ra, vội chạy đến nép sát vào Vấn Thiên, quên mất sự e ngại đáng ra phải có. Vấn Thiên nhẹ nhàng ôm choàng lấy Jenny, như muốn trấn an cô ta, nét mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chậm rãi hỏi
“Chúng thật ra là thứ gì vậy ?”
Jenny nói, giọng ngắt quãng vì sợ hãi
“Vong linh … Đa phần là những người chết oan … Chúng được những trưởng lão bắt giữ và giam cầm tại đây … Họ muốn lợi dụng năng lượng âm tà của những vong linh này để hỗ trợ cho việc tu luyện của họ …”
“Vậy à … Bọn vong linh này sẽ làm gì chúng ta ?” – Vấn Thiên đảo mắt nhìn quanh, tay nắm chặt ma kiếm
“Ăn sạch sẽ linh hồn chúng ta chứ còn làm gì nữa” – Jenny sợ sệt nói
“Có cách nào tiêu diệt chúng không ?” – Vấn Thiên hỏi
Jenny than thở
“Nếu như mấy người của giáo hội có ở đây, có lẽ họ sẽ có biện pháp để tiêu diệt chúng … Cao tăng Phật pháp tinh thâm cũng có khả năng siêu độ những oan hồn này… Nhưng số lượng nhiều quá, e là phải mất đến cả tháng mới dọn sạch hết chúng …”
Vòng vây vong linh dần dần xiết chặt. Nhưng khi còn cách Vấn Thiên độ chừng 2 mét, những vong linh đó lại tỏ ra e dè, không dám tiến tới dù chỉ một chút. Bọn vong linh tỏ vẻ không quan tâm đến Nick cho lắm, đơn giản là vì hắn không phải là một sinh vật sống. Nick lợi dụng ưu thế này, cố gắng tấn công những vong linh bằng móng vuốt của hắn. Nhưng bọn vong linh này lại không phải là thực thể, thế là những cố gắng của Nick lại trở thành những động tác múa may quều quào trông rất buồn cười.
Mãi đến nửa giờ sau, Jenny mới định thần lại, phát hiện ra một điểm quan trọng
“Chúng sợ thanh kiếm của anh ! Đúng rồi ! Thần binh vốn là linh vật mà … “
Một tên vong linh đánh liều lao thẳng vào Vấn Thiên, chàng nhanh chóng phản ứng, vung ma kiếm đâm thẳng vào vong linh đó. Quỷ nhãn đột nhiên bừng sáng, hút lấy vong linh vào trong, chỉ trong chớp mắt, vong linh đã mất dạng. Quỷ nhãn lại tỏa sáng mạnh mẽ hơn, từ đó dường như sản sinh ra một lực hút cường đại. Tất cả số vong linh có mặt tại hiện trường đều không thể kháng cự, từng tên một nối đuôi nhau bị hút vào quỷ nhãn, mất tích. Chỉ sau vài phút, không gian xung quanh Vấn Thiên đã sạch trơn, không còn bóng dáng của một vong linh nào nữa.
Vừa dọn dẹp xong đám vong linh, một cơ quan bí mật lại được phát động. Bức tường phía sau lưng Vấn Thiên từ từ xoay chuyển, để lộ một cầu thang dẫn lên tầng trên. Vấn Thiên mau mắn bước lên cầu thang đó, tiến thẳng đến tầng thứ 7 cũng là trên cùng của tòa tháp.
Một sân thượng khá rộng hiện ra trước mắt Vấn Thiên. Khắp sân thượng này mọc lên nhiều cột đá cao thấp đủ dạng được điêu khắc những hình ảnh ma quái chết chóc và vô số