Khải Nguyên đến bên chiếc trực thăng méo mó, gỡ cánh cửa sắt bị biến dạng ra rồi chui vào
Hắn đã nhìn thấy Anna Britz
Ngực bà ta bị 1 thứ gì đó xuyên qua.Thứ đó là móng vuốt của siêu cấp chiến sĩ F5
Thì ra lúc trực thăng rơi xuống vô tình phần đầu trực thăng lại đè lên 1 tên siêu cấp chiến sĩ F5, trong lúc giãy chết tên này quơ tay loạn xạ, móng vuốt dài và sắc nhọn của hắn đã đâm xuyên qua lớp kính chống đạn, xuyên vào ***g ngực Anna Britz.Anna Britz đang mắc kẹt trong khoang lái của trực thăng, hơn nữa lại thắt dây an toàn nên vô phương tránh né.
Nhưng bà ta vẫn còn sống, đang hấp hối
Người sắp chết có lẽ có nhiều điều muốn nói
Khải Nguyên nhìn khuôn mặt của bà ta, tuy đã ngoài 40 nhưng ắt hẳn lúc còn trẻ bà ta cũng là 1 mỹ nhân.Hiện tại khuôn mặt ấy đang xanh xao vì mất máu nhiều.Không hiểu sao Khải Nguyên lại thấy khuôn mặt đó có vẻ thân thuộc, dù bà ta đã cố đưa hắn vào chỗ chết nhưng hắn lại không cảm thấy oán hận bà ta
Hắn muốn gỡ móng vuốt ra khỏi người bà ta nhưng Anna Britz bảo hắn
“Nếu gỡ nó ra, máu sẽ chảy nhanh hơn, ta còn chết nhanh hơn nữa”
Khải Nguyên thử cắt tay hắn lấy máu nhỏ lên vết thương của bà ta nhưng vô hiệu, móng vuốt của F5 có chứa chất độc làm máu không đông, hơn nữa tâm mạch của bà ta lại bị tổn thương quá nặng, máu đã mất khá nhiều, phương pháp của hắn không có tác dụng
Anna Britz lại yếu ớt nói
“Cả đời ta nghiên cứu tạo ra bọn chúng, nay lại chết vì bọn chúng quả là số trời”
Khải Nguyên bỏ mặt nạ ra, nhìn Anna Britz nói
“Trước khi chết bà cũng nên làm vài việc tốt, hãy nói cho ta vị trí của Khu vực 51”
Bà ta dùng sức tàn lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ đưa cho Khải Nguyên nói
“Đến học viện Virginia tìm Kelly, nó sẽ dẫn ngươi đến đó”
Rồi bà ta lại nói giọng xúc động
“Ta nhận ra ngươi, ngươi là T17, hơn 6 năm qua cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi”
Khải Nguyên nói giọng đầy phẫn nộ
“Đúng, ta từng là T17 nhưng giờ không phải, giờ ta là 1 con người tên là Diệp Khải Nguyên, các người tạo ra ta nhưng ta vẫn có ý thức và tình cảm riêng của ta, các người không có quyền định đoạt số phận của ta, các người đừng hòng bắt ta trở lại làm cái thứ quái vật vô tri đó”
Anna Britz thở dài
“Ngươi là 1 mẫu vật đặc biệt.Ta nhớ ngày đó, lúc ngươi vừa mở mắt, hệ thần kinh vừa hoạt động, người đầu tiên ngươi nhìn thấy chính là ta.Ta cũng không ngờ ngươi lại gọi ta là mẹ và ôm ta, lúc đó ta rất xúc động.Từ T1 cho đến T16 đều không có ý thức, không hiểu sao ngươi lại có ý thức hoàn chỉnh như vậy, có lẽ đó là 1 bí mật của tạo hóa, không thể nào giải thích được.Rồi ta nghe tin ngươi đào tẩu, ta nửa muốn đem ngươi về lại nửa muốn để ngươi ở ngoài để ngươi có thể được sống như 1 con người thực sự”
Khải Nguyên ngập ngừng hỏi
“Từ F1 đến F7 tôi đã biết …nói cho tôi biết … F8 … F9 rút cục là như thế nào ?”
Anna Britz đáp
“F8 và F9 được tổng hợp bằng các loại nhiễm sắc thể khác với F7, F7 thiên về lực công kích còn F8 thì thiên về tốc độ, F9 lại là tổng hợp của 2 yếu tố này nhưng chưa hoàn thành”
Giọng bà ta nhỏ lại, miệng lại ho một tràng, máu từ trong miệng bà ta theo tiếng ho bắn vào người Khải Nguyên.Giây phút cuối cùng của Anna Britz đang đến
Bà ta lại nói tiếp, có vẻ khẩn trương
“T33 cũng là tâm huyết của ta, nó cũng 1 mẫu vật đặc biệt, như thế nào thì sau này ngươi sẽ rõ.Ta có linh cảm là nó chưa chết.Ta là người duy nhất có thể điều khiển nó, khi ta chết rồi ,không có người điều khiển, nó sẽ trở nên vô hại.Hứa với ta ngươi sẽ không giết nó … Không được giết nó…”
Khải Nguyên cũng trầm ngâm một lúc, hẳn là Anna Britz có cảm tình đăc biệt với T33, đó là lý do bà ta phát lệnh cho T33 rút lui mà không làm thế với 2 tên kia.Không biết T33 có gì đặc biệt mà bà ta phải xin tha mạng cho nó vậy.
Anna Britz rút trong ngăn chứa đồ ra 1 cuốn băng ghi âm đưa cho Khải Nguyên, bà ta nói trong hơi thở càng lúc càng yếu
“Nếu T33 còn sống ngươi hãy cho nó nghe cuốn băng này, nó sẽ làm theo lời ngươi. Nếu nó còn sống ngươi hãy giúp ta chăm sóc nó, đừng để nó lại rơi vào tay tổ chức”
Anna Britz lại ho một tràng dài, lặp đi lặp lại câu nói
“Đi tìm Kelly, đưa nó ra khỏi đó .. đi tìm Kelly … tìm Kelly … “
Giọng nói nhỏ dần rồi im bặt, Anna Britz đã chết.Bình xăng của trực thăng đã bị vỡ, xăng chảy đầy mặt đất.Khải Nguyên lấy bật lửa ra đốt cháy 1 tờ giấy rồi ném vào vũng xăng đó.1 đám cháy liền bốc lên thiêu hủy chiếc trực thăng và thi thể của Anna Britz
Các nguyên thủ đã được đưa đến nơi an toàn, hội nghị bị hủy bỏ.Hôm sau các vị nguyên thủ đều lên chuyên cơ về nước
Khải Nguyên cũng lấy xe đưa 2 mỹ nhân của hắn về, quả như Anna Britz nói, T33 không chết, chỉ bất tỉnh.Khải Nguyên cẩn thận còng tay chân cô ta lại bỏ vào cốp xe mang về.Trái ngược với dự đoán của Khải Nguyên, khi tỉnh lại T33 không tỏ ra hung hăng hay điên cuồng, chỉ ngồi im bất động.Khải Nguyên muốn để cô ta ở chỗ Kỳ Lân tiên sinh, liền gọi điện cho lão nhưng lão từ chối, lão nói
“Ta sẽ cho ngươi 1 biệt thự lớn hơn, có tầng hầm bí mật để ngươi bảo quản nó.Thứ này ta không dám giữ”
Khải Nguyên chấp thuận, liền dọn về nhà mới.
Hắn vẫn thu xếp như cũ, để Uyên Thi ở tầng trệt còn hắn và 2 nữ nhân của hắn ở tầng 1.Khải Nguyên để T33 dưới tầng hầm để tiện việc nghiên cứu và không ai chú ý.Cô ta cứ ngồi im bất động, không ăn cũng không uống nên Khải Nguyên phải dùng dịch truyền để duy trì sự sống cho T33.Khải Nguyên cũng không biết nên nghiên cứu thế nào, không lẽ lại mổ T33 ra xem cấu tạo cơ thể thế nào, nên hắn tạm thời cứ để yên như vậy
Vấn đề đau đầu của hắn là Nhã Ca và Mỹ Huyền đều bị thương, sợ ảnh hưởng đến vết thương nên không chịu bồi tiếp hắn hàng đêm, cũng không chịu ngủ chung với hắn
Mỹ Huyền cười bảo hắn
“Anh ráng chịu khổ chừng một tháng, khi em và chị Nhã Ca hồi phục sẽ lại cùng anh như trước thôi mà”
Nhã Ca cũng trêu chọc hắn
“Bất quá không nhịn thèm được thì anh tìm Uyên Thi cũng được mà”
Khải Nguyên nhăn nhó
“Không cùng nhau làm việc đó được thì thôi, đằng này còn không chịu ngủ cùng anh nữa là sao ?”
Nhã Ca nói
“Anh vốn là rất háo sắc, cho dù nói không gần gũi nhưng nằm chung với anh một lúc thì tay chân anh lại loạn động, rồi cái gì đến cũng sẽ đến thôi.Bởi vậy chúng em cũng không dám ngủ chung với anh đâu”
Ban ngày vẫn đối xử với hắn bình thường, đến tối Nhã Ca và Mỹ Huyền lại rút vào phòng, khóa cửa lại.Khải Nguyên đành ngủ 1 mình.Bên ngoài trời lại đổ mưa lớn sấm chớp ầm ầm, hắn vừa nhắm mắt được 1 lúc lại nghe tiếng thét của Uyên Thi, liền tỉnh lại, nhanh chóng chạy đến phòng cô ta.Nhã Ca và Mỹ Huyền đã đóng cửa, lại đang chìm trong giấc ngủ nên không nghe thấy
Khải Nguyên tông cửa xông vào, hắn nhìn thấy Uyên Thi đang co rúm người trốn trong chăn, bèn lên tiếng hỏi
“Uyên Thi, có chuyện gì với cô vậy?”
Uyên Thi nét mặt sợ hãi đáp
“Tôi rất sợ tiếng sấm, khi Viễn Khương còn sống, những lúc như vậy tôi thường ngủ cùng anh ấy …Khi không còn anh ấy bên cạnh, tôi chỉ biết trốn trong chăn như thế này thôi”
Khải Nguyên nói
“Để tôi tìm Nhã Ca và Mỹ Huyền bảo họ ngủ cùng cô cho đỡ sợ nhé”
Rồi hắn lên phòng 2 người gọi cửa nhưng Nhã Ca và Mỹ Huyền đã ngủ, mà cho dù còn thức họ cũng tưởng là hắn lại đến “đòi hỏi” cũng sẽ không mở cửa
Gọi mãi không được, Khải Nguyên đành đi xuống nói với Nhã Thi
“Họ ngủ mất rồi, cô chịu khó ngủ 1 mình nhé, chỉ chút nữa là hết mưa thôi mà”
Rồi hắn lại vào phòng nhắm mắt ngủ tiếp.Khải Nguyên