Phong kiếm nghe được lời nói của phong hàn thì chỉ là gật nhẹ đầu một cái mà thôi nếu là bình thường hắn sẽ đắc ý không thôi nhưng lúc này thì không, hắn cảm thấy trên cổ mình đang treo lơ lưng một thanh đại long đao, bất cứ khi nào cũng có thể chém đứt đầu hắn.
Nhớ đến tình cảnh trước đây không lâu ,khi hắn bị chú linh hành hạ sống dở chết dở ,khiến cho hắn không tự chủ được run lên. lúc này hắn liên tục hít vào vài hơi thật sâu để cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau khi đã lấy lại bình tĩnh thì hắn nói.
" bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi đây, cách tên kia càng xa càng tốt, tuyệt đối không nên công kích bất cứ loại phi cầm nào, rất có thể những con hung cầm kia chính là tay chân của kẻ kia. lúc trước chúng ta bị phát hiện nguyên do rất có thể là đã giết chết con quái ưng ba đầu kia.
Được rồi chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi nếu để tên kia phát hiện sẽ không hay, mặc dù trong này hồn niệm không thể tán phát quá xa nhưng ta không biết tên kia có thủ thuật truy tung nào khác. vì để ổn thỏa tốt nhất cứ nên chạy đi đã."
Nói xong thì hắn liền đứng dậy sau đó chạy sâu vào trong rừng những người khác lúc này cũng đã hiểu sơ sơ về tình cảnh của bản thân, cũng biết được bản thân đang lâm vào tình thế nguy hiểm nên cũng không có do dự mà đuổi theo.
Trên đường bỏ chạy thì phong hàn liên tục hỏi thăm phong kiếm về những việc xảy ra trước kia, lúc này đây là hắn thực sự quan tâm chứ không phải là muốn đâm thọc gì phong kiếm cả. phong kiếm lúc này cũng không có che giấu, hắn bắt đầu tường thuật sự việc từ khi mới gặp được xuân đức , sau đó phải dùng gần như tất cả át chủ bài thì mới may mắn thoát khỏi truy tung của xuân đức.
Hắn cũng không quên kể việc " chú linh" , hắn nói cho phong hàn cùng mọi người ở đây biết chú linh đáng sợ như thế nào, câu chuyện của hắn kể còn chưa có hết thì những người xung quanh đều đã cảm thấy sống lưng lạnh toát. bây giờ thì bọn họ cũng biết vì sao khi vừa nhìn thấy kẻ kia thì phong kiếm lập tức liền bỏ chạy mà không thèm suy nghĩ.
Gặp phải địch nhân như vậy không bỏ chạy chính là tự tìm cái chết. nhất là mấy tên bị thương càng hiểu rõ sâu sắc hơn về cái vấn đề này.
..-o0o..-
Quay trở về với xuân đức.
Sau khi để cho đám người phong gia chạy thoát thì xuân đức cũng đã dùng hồn niệm của bản thân dò xét trong phạm vi 7 vạn dặm xung quanh, do bên trong nơi đây thần thức của hắn bị hạn chế nghiêm trọng nên phạm vi 7 vạn dặm cũng đã là cực hạn.
Có điều sau khi dò xét một lúc lâu mà không tìm thấy bóng dáng của đám người phong gia thì xuân đức cũng đành buông tha, có điều lúc này hắn lại phát hiện ở khu vực đông nam có một cánh rừng bạt ngàn , xuân đức suy tư một chút thì liền dẫn đám thú nuôi đi tới cánh rừng kia.
Nằm trên lưng đại hắc thỏ , xuân đức lúc này suy nghĩ.
" không biết cái trúc mộng lam viên nay rộng lớn tới mức nào nữa, cứ nghĩ đám thiên tài của các đại thế lực phải nhiều như giun đất, đâu đâu cũng nhìn thấy, ấy thế mà lâu léc mới thấy được vài tên. thật tình là, chẳng lẽ ông trời cũng muốn chặn đường phát tài của ta sao."
Đang lúc xuân đức than ngắn thở dài thì hắn bất chợt cảm ứng được cái gì đó, hắn lúc này ngồi dậy nhìn về phương xa. ở cuối nơi chân trời hắn lúc này có thể nhìn thấy một cột ánh sáng nối liền giữa thiên địa với nhau. vừa nhìn thấy cột sáng kia thì ánh mắt của xuân đức liền phát ra kì quang, hắn biết cột sáng kia đại biểu cho cái gì.
Cột sáng kia đại biểu cho khu vực thứ 2 của trúc mộng lam viên đã mở ra, trước kia ở thời kì