..-o0o..-
Sau khi tiến vào không gian thực tế ảo, xuân đức cùng với á nhĩ đặc đang ở bên trong một cánh rừng, á nhĩ đặc lúc này đang bị thương tay phải, cùng chân trái. cách bọn họ không xa là bốn con ma thú cấp a có hình dạng như linh cẩu , thể hình lớn như con trâu vậy, bọn nó đang nhe răng hướng về phía hai người xuân đức cùng á nhĩ đặc áp sát đến.
Á nhĩ đặc cực độ bất đắc dĩ nói :
“ tôi đã nói rồi mà, ở địa hình rừng thế này , một người có thể trạng như cậu làm sao có thể đưa tôi chạy thoát khỏi đám này, nếu như mình cậu chạy còn có một chút cơ may.”
Xuân đức nhún vai bình thản nói :
“ đằng nào cũng thông qua khảo hạch rồi, nếu không vượt qua thì chỉ bị đánh giá thấp đi một chút thôi, có gì đâu chứ, cứ để mấy con ma thú này cắn chết hai chúng ta đi là xong.”
Ở bên ngoài nữ giáo sư đang quan sát xuân đức nghe được hắn nói thì sắc mặt liền đen lại, trong lòng nàng thầm mắng.
“ tên tiểu quỷ đáng chết này quả thực đáng bị ăn đòn.”
Lúc này thông qua dụng cụ ma pháp nàng tức giận nói:
“ nếu như hai người dám làm như vậy thì đừng trách ta sao không nương tay. chỉ cần hai người dám làm như vậy thì á nhĩ đặc cũng không cần kiểm tra nữa mà có thể ra về rồi, 3 năm sau lại đến đây kiểm tra. trong hai người nhất định phải có một người còn sống, bằng không hậu quả hai người tự gánh chịu.”
Đang ở bên trong không gian thực tế ảo, á nhĩ đặc nghe được âm thanh của nữ giáo sư kia thì sắc mặt liền như trái khổ qua vậy, hắn nhìn qua xuân đức cầu khẩn.
“ người anh em tốt, người anh em đừng có làm mấy việc điên rồ được không, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy cậu đấy. làm như vậy cậu thì không sao nhưng tôi thì không may rồi.”
Nhìn bộ dạng của á nhĩ đặc , xuân đức cảm thấy hết biết nói gì. bất đắc dĩ hắn nói :
“ được rồi, được rồi, đừng có làm bộ dạng như vậy. à mà nói đến cùng kỳ quái vì sao mấy con ma thú này chỉ nhe răng ra vậy mà không có tấn công ?”
Xuân đức vừa mới dứt lời thì bốn con ma thú cấp thấp kia liền rống lên một tiếng.
“ hú hú hú…”
Sau đó thì điên cuồng lao về phía xuân đức cùng á nhĩ đặc như muốn xé xác cả hai người ra.
Thấy bốn con ma thú cấp thấp lao đến thì xuân đức lúc này theo bản năng định cho mỗi con một đạp nhưng mà nhớ đến mình là đang ở đâu nên hay ngay lập tức thay đổi chủ ý.
Hắn lúc này ôm lấy á nhĩ đặc sau đó đào tẩu, á nhĩ đặc hẳn cũng phải hơn 100 cân nhưng xuân đức ôm hắn chạy trong rừng tốc độ cũng không giảm đi là bao.
Xuân đức chạy đi như bay theo con đường mòn trong rừng, lách qua những cây rừng, nhảy qua những chướng ngại vật ở khắp nơi. tốc độ hắn chạy còn nhanh hơn cả mấy con ma thú phía sau đến 2-3 phần, không qua bao lâu thì liền bỏ rơi mấy con ma thú kia một khoảng cách xa.
Những người đang quan sát xuân đức thấy một màn như vậy thì không khỏi trợn to mắt, bọn họ nghĩ mãi cũng không thông, xuân đức thể trạng còn nhỏ hơn á nhĩ đặc vậy mà có thể ôm á nhĩ đặc chạy băng băng trong rừng.
Nhưng vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện thêm 3 con ma thú cấp thấp khác chặn đường xuân đức . thấy con đường phía trước đã không thể đi qua, xuân đức tính tìm một lối khác để bỏ chạy nhưng lại không phát hiện con đường nào để tẩu thoát.
Bất đắc dĩ , hắn nhìn á nhĩ đặc nói :
“ thôi ông bạn chịu khó chút nhé.”
Vừa nói xong thì xuân đức liền ném á nhĩ đặc về phía ba con ma thú cấp thấp, ba con ma thú cấp thấp kia thấy á nhĩ đặc đang bay đến thì liền nhào lên cắn xé.
“ á á á á… ”
Á nhĩ đặc lập tức hét lên thê lương, chỉ trong vài cái hô hấp thì hắn liền bị cắn chết, tiếp sau đó thì hắn liền bị truyền tống ra khỏi không gian nơi đây.
Nhờ có á nhĩ đặc thu hút sự chú ý của mấy con ma thú cấp thấp, xuân đức lúc này lại nhanh chóng lách qua sau đó thì bỏ chạy theo lối mòn ra khỏi cảnh rừng, chỉ cần ra khỏi cánh