..-o0o..-
Sau khi giải quyết xong tên đà la thì tiếp sau đó cũng không gặp phải người cản đường nữa. đám người xuân đức lại một mạch tiến vào sâu bên trong yêu nguyên.
Đợi khi đám người xuân đức rời đi được một lúc rất rất lâu thì ở nơi phụ cận cách đó không xa đi ra hai nhân ảnh, sắc mặt mỗi người đều trắng xám dị thường.
Một trong hai người nhìn người bên cạnh nói :
“ đà la bị bắt đi rồi, nên làm thế nào? có đi cứu hắn không?”
Người còn lại có một cái nốt ruồi lớn ở mũi gắt giọng nói :
“ đi cứu, là ngươi ngu hay là ta bại não, ngươi nghĩ sao lại bảo đi cứu tên kia, đi cứu hắn khác gì dâng thịt lên miệng hổ. hai người mộc lan cùng lệ hoa trì đã không dễ chọc, hơn nữa còn có thiếu niên thần bí cùng với tên bị hắc khí bao phủ kia. chúng ta tới đó còn không bị bọn họ bắt sống chế thành con rối.”
Người lúc trước lên tiếng khổ sở nói :
“ nhưng cũng nên làm cái gì chứ, chẳng lẽ cứ để mặc cho đà la bị người chế thành con rối. đà lâm ngươi nhanh nghĩ cách đi.”
Đà lâm cau mày một lúc mới nói :
“ hừ, ta với ngươi đi tới thần vực, trong tay ta còn nắm vật kia, thần vực nhất định phải giúp chúng ta.”
Tiếp sau đó hai người liền hư không tiêu thất không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
..-o0o..-
Cũng vào cùng thời gian này, tại một phiến không gian chỉ có gió lốc , cát bụi cùng vô số phế tích đổ nát. ở bên trong một khu phế tích, tại một căn nhà có phần tồi tàn, mấy người mộng vân đang ngồi trị thương.
Lúc này ở bên cạnh mộng vân cũng chỉ có 4 người, trong đó có lâm thừa vũ cùng biểu ca hắn tô húc, hai người khác chính là lôi tâm cùng lôi nguyên.
Trên thân thể của cả năm người đều tràn ngập vết thương lớn nhỏ, nặng nhất vẫn là mộng vân, cơ hồ trên người nàng đâu đâu cũng là thương tích, ngay đến cả khuôn mặt cũng có không ít vết kiếm.
Có điều trên mặt nàng lúc này lại hiện lên sự kiên cường , cả người toát ra khí tức cường giả. khác xa khi ở bên cạnh xuân đức, giống như là hai người khác nhau vậy.
Thời gian qua đi, thương thế của nàng dần dần khôi phục, các vết thương cũng từ từ khép lại không ít. không qua bao lâu, một lần nữa nàng lại mở mắt ra.
Nàng vừa mở mắt ra thì liền nghe được âm thanh quan tâm của lôi tâm :
“ vân tỷ, tỷ không sao chứ?”
Mộng vân nhìn sắc mặt lo lắng của nàng cùng ba người khác thì cười nhẹ thản nhiên nói :
“ không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Vết thương nhỏ, trong lòng bốn người không khỏi khổ sở, nhìn vết thương chằng chịt trên người nàng mà cảm thấy đau lòng vô cùng, nếu những vết thương này là vết thương nhỏ thì cái nào mới gọi là nặng đây.
Vì để tránh đi bầu không khí không vui , lôi tâm bèn hướng câu chuyện qua hướng khác, nàng lúc này hỏi :
“ vân tỷ, chúng ta đang ở đâu đây, nơi này không lẽ là nơi mà trước kia tỷ nói tới.”
Mộng vân nhìn qua khe cửa , nhìn đầy trời bão cát thì trên mặt xuất hiện nụ cười, nàng khẽ nói :
“ đúng vậy, nơi này là thượng cổ hoang địa. chúng ta ở nơi này đợi người.”
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, lâm thừa vũ hồ nghi hỏi :
“ vân tỷ, chúng ta đợi ai.”
Mộng vân híp mắt cười nói :
“ sư phụ ngươi.”
Lâm thừa vũ há to miệng , sau một lúc mới cười khổ nói :
“ sư phụ ta ư nhưng mà tà thiếu đã mấy chục năm không xuất hiện rồi, làm sao giờ này hắn có thể tới đây cứu chúng ta được chứ. không nói tà thiếu có thể còn sống hay không , riêng đám người đang trấn giữ ở trước của vào nơi này cũng là nan đề rồi.”
Mộng