..-o0o..-
Sau khi đi qua thông đạo tiến vào bên trong “ thượng cổ hoang địa” đập vào mắt mọi người là một mảnh sa mạc đen xì nhìn không thấy điểm cuối, trên sa mạc kia có rất nhiều phế tích bỏ hoang, ở trên sa mạc thi thoảng lại nổi lên từng trận gió lốc màu đen.
Một loại cảm giác đìu hiu, cô tịch, bất an dâng lên trong lòng mỗi người.
Vừa vào trong này thì thoáng cái lệ hoa trì không biết nên làm sao đi tiếp, hắn quay lại hỏi xuân đức, hắn cẩn thận hỏi :
“ tà thiếu, nên làm thế nào bây giờ?”
Xuân đức lúc này cũng đang quan mảnh sa mạc nơi đây, hắn nhìn thấy nơi đây không khác gì một mảnh tử địa thì hơi nhíu mày lại.
Nghe được lệ hoa trì hỏi thì hắn cũng không trả lời mà lại gọi ra nguyên ma . nguyên ma vừa hiện liền hướng hắn hỏi :
“ đại ca, có việc gì cần đệ giúp sao?”
Xuân đức nhẹ gật đầu nói :
“ ca hao tổn hơi lớn nên cần phải chuyên tâm khôi phục, đệ giúp ca thủ hộ nơi đây.”
Nguyên ma nghe vậy thì không có ý kiến gì, hắn khẽ gật đầu sau đó liền hóa thành một cái bong bóng nước màu đen, bao trùm lấy cả thương tâm hoa vào bên trong.
Ngay khi nguyên ma hóa thành bong bóng nước bao bao trùm lấy thương tâm hoa thì mọi người ở bên trong liền cảm thấy áp lực tiêu biến, cảm giác bất an kia cũng biến mất. mọi người lúc này không khỏi đánh giá thứ bong bóng màu đen trước mắt.
Xuân đức lúc này lại nhìn qua lệ hoa trì nói :
“ từ nơi này tiến về phía nam.”
Lệ hoa trì ứng một tiếng sau đó làm theo lời hắn, điều khiển thương tâm hoa bay thẳng về phía nam. có được nguyên ma bảo hộ thì bảo cát nơi đây cũng không thể tác động gì đến mọi người, vì vậy cũng không cần né tránh mà hướng thẳng đi.
Trên đường đi mọi người tùy tiện đều có thể thấy được các phế tích đổ nát bị cát đen vùi lấp. phế tích kích trải dài không biết phạm vi bao nhiêu, chỉ thấy dù bọn họ có chạy bao xa vẫn là nhìn thấy phế tích ngổn ngang.
Kinh hương nhìn thấy vậy thì nhịn không được hiếu kỳ hướng về phía bên cạnh mình mộc lan hỏi :
“ lan tỷ, tỷ biết nơi này trước kia là nơi nào sao? vì sao khắp nơi đều là một mảnh phế tích mà không nhìn thấy một bóng người.”
Mộc lan nghe nàng hỏi vậy thì ôn nhu nói :
“ việc này tỷ cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết trong bí tịch ghi lại nơi này trước kia có một siêu cấp đại tông môn luyện thi nhưng sau này gặp phải thiên khiển trong vòng một đêm liền hóa thành cát bụi, cả tông môn đều không còn một người còn sống.”
Hải băng cùng kinh hương đều quá sợ hãi, hải băng run giọng nói :
“ chỉ một đêm cả tông môn như vậy liền triệt để không còn một người còn sống, cái này có phải hay không nói quá.”
Đúng lúc này một âm thanh non nớt vang lên, trong giọng nói mang theo sự khinh thường không hề che giấu :
“ đúng là ếch ngồi đáy giếng, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến ngươi sợ hãi thành ra dạng này rồi. để hủy diệt một phiến không gian thế này thì ba ba cũng có thể trong nháy mắt làm được, huống gì là trời phạt.”
Người lên tiếng không ai khác chính là mộng mộng, tiểu nha đầu này không biết vì sao lại mang theo đám huynh đệ tỷ muội của mình đi tới bên cạnh đám người hải băng.
Hải băng nhìn thấy mộng mộng thì trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nàng có chút cảnh giác hỏi :
“ không phải ngươi rất ghét chúng ta sao? vì sao lại qua bên này nói chuyện cùng chúng ta.”
Mộng mộng một bộ ngạo kiều nói :
“ ta thấy các ngươi là thuộc hạ của ba ba nên mới hạ mình đi bên này phổ cập tri thức cho đám ngu dốt các ngươi. với hiện tại ba ba đang bận khôi phục không tiện làm phiền.”
Mấy tiểu khí linh khác cũng là gật đầu , một bộ đúng là như vậy. mấy người lệ hoa trì nghe vậy thì trên trán xuất hiện mấy vạch đen, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra đám tiểu chút chít này nhìn thì dễ thương mà