..-o0o..-
Mấy ngày sau. bên trong thế giới linh hồn.
Xuân đức lúc này đang nhìn “ám quang tinh hồn” đã hoàn toàn bị đánh tan thần trí. ở bên cạnh hắn còn có bóng ảnh. thấy hắn trầm ngâm một lúc rất lâu mà không nói gì thì bóng ảnh nói :
“ đại ca đang suy nghĩ gì vậy? thứ này chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Đang suy tư nghe được bóng ảnh hỏi thì xuân đức hồi phục tinh thần, hắn khẽ cười nói :
“ không có vấn đề gì, chẳng qua là ca đang suy tính không biết nên dùng thứ này thế nào, nếu lấy thứ này làm lõi của một con rối thì không còn gì hay hơn nhưng nếu nuôi nó như vật nuôi, thi thoảng lại thu lấy thịt cũng là điều không tệ.”
Bóng ảnh lúc này cũng là trầm tư, sau một lúc hắn cũng nói lên ý kiến của bản thân :
“ đệ thấy vẫn là nên lấy nó làm chủ hồn cho con rối đi , dù sao xem nó như súc vật nuôi nhốt thực sự quá phí phạm rồi. nếu đại ca lần này có thể chế ra một con rối có thể liên tục tiến cấp thì còn gì bằng. sau này cũng là trợ lực không hề nhỏ.”
Xuân đức tay vân vê cằm bộ dáng như ông cụ non, sau một lúc hắn nhếch môi lên khẽ cười, lộ ra cái răng khểnh :
“ đệ nói không sai nhưng mà muốn chế ra một con rối như vậy thì chúng ta cũng cần tốn không ít huyết rồi. đã vậy hiện tại bạch cốt tế đàn lại còn bị hủy nữa, lại phải tốn thời gian đi tạo một cái.”
Bóng ảnh cười nhạt nói :
“ đại ca lo gì, sau khi đi ra khỏi đây, chúng ta tùy tiện tìm đến mấy thế lực trước kia sau đó mang tất cả đám người kia đều diệt, xương cốt bọn chúng lại mang đi đắp thành bạch cốt tế đàn. đệ nghĩ xương cốt của đám tinh vương tiên cảnh cùng hằng vương tiên cảnh sẽ tốt hơn đây.”
“ máu thịt bọn chúng lại đúc thành thân thể của con rối , hơn nữa bên trong bảo khố đám kia tích lũy hẳn không thiếu tài sản, sẵn tiện mượn dùng tạm.”
Bóng ảnh vừa nói ra lời này thì trong mắt xuân đức xoẹt qua một tia ngoan lệ , hắn đương nhiên sẽ không quên mấy kẻ đã từng vây công vũ y , nếu không có thực lực thì thôi nhưng nếu như đã có thực lực thì hắn không lý gì lại buông tha mấy thế lực kia.
Tuy trên đời này tất cả đều vì lợi ích nhưng lợi ích có nhiều hơn nữa cũng không thể đổi một số thứ.
Gật gật đầu, xuân đức nói :
“ rất hợp ý của ca , xong nhiệm vụ lần này chúng ta sẽ trực tiếp đi ra bên ngoài, trước tiên tìm đến mấy người vũ y sau đó lại đi hỏi thăm sức khỏe đám kia, lần này có thêm vô địch phụ trợ cùng với ba người tiểu thất, tiểu lan, tiểu huyền thì diệt đám kia như diệt chó. nhưng mà không thể không đề phòng cường giả đế cấp nhảy qua vực mà đến.”
Nghe xuân đức nói đến cường giả đế cấp thì bóng ảnh nghi hoặc hỏi :
“ làm sao giết chết một đám kiến hôi lại có cường giả đế cấp xen vào?”
Xuân đức hơi nhíu mày nói :
“ cái này có gì khó hiểu đâu, phong thần vực thực tế cùng với những vực lân cận khác đều nằm dưới quyền thống trị của một vực lớn mạnh nhất, đám kia tự xưng là thánh gì đó ca lần trước sưu hồn một tên mà quên rồi. nhưng mà an tâm ca có kế sách rồi.”
Bóng ảnh kinh ngạc hỏi :
“ kế sách gì vậy đại ca?”
Âm hiểm nở nụ cười, xuân đức nói :
“ khôi lỗi thuật , hắc hắc , một tông môn tuyên bố không đi lại với ngoại giới , không tiếp người ngoài lại thêm có con rối giữ gìn trận pháp, đợi một vài chục năm sau khi tiên thạch hao hết, có người phát hiện thì chúng ta cũng đã chạy khỏi phong thần vực rồi. hơn nữa đệ đừng quên còn có vô địch.”
Hơi nghi hoặc hỏi :
“ vô địch lão ca làm sao?”
Xuân đức cười hắc hắc nói :
“ còn làm sao nữa , tên kia sống già đời rồi, thủ đoạn gì mà không biết, gì chứ chúng ta chỉ cần phụ trách giết người cướp của, còn hắn lo việc xóa dấu vết như vậy liền thiên y vô phùng. tuy đẳng cấp mất hết nhưng thủ đoạn còn