..-o0o..-
Lại nhìn thấy có người tới, mấy người khúc hồn, tịnh vân, thương lâm đều không khỏi cảm khái trong lòng.
“ người chán sống thật nhiều, không đâu lại dây vào tên sát tinh kia.”
Lúc này đây bọn họ cũng biết xuân đức vì sao khi trước đi lên giới thiệu lại nói về sát sinh thuận miệng như vậy rồi, vì tên này quả thực lấy “sát đạo” làm con đường để hắn bước lên đỉnh, lấy giết chóc làm thú vui, đối với tên này mà nói thì giết chóc hẳn là một thú tiêu khiển tao nhã.
Xuân đức nhìn người trung niên vừa bước vào hỏi:
“ ngươi vừa nói cái gì ấy nhỉ, ngươi gọi ai là con chuột?”
Lời còn chưa dứt thì thân ảnh xuân đức đã biến mất, lúc hắn xuất hiện thì đã là ở trước mặt tên trung niên kia, một tay đâm sâu vào lồng ngực hắn, bóp lấy trái tim.
Xuân đức rút tay ra kéo theo trái tim, để lại một cái lỗ máu to đùng trên ngực tên trung niên kia, tiếp đó hắn liền có chân đạp một cước vào ngực tên kia.
“ầm…”
Dưới một cước này, tên trung niên kia lập tức như viên đạn pháo đâm sầm vào vách tường , tạo nên một cái hố hình người.
Làm xong mọi việc, xuân đức như không có việc gì , hắn cầm quả tim còn đang đập bịch bịch trên tay kia, vừa ăn vừa đi tới bên cửa sổ đứng nhìn hoàn cảnh phía bên dưới.
Lần này, dù là tịnh vân lão quái trọng sinh sống lại thấy một màn như thế cũng phải nuốt nước miếng, hắn lúc này cảm thấy cần phải tránh xa tên hung thần này ra, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, đời trước hắn gặp đám biến thái nhưng còn chưa thấy tên nào biến thái như xuân đức cả.
Đám trước trước kia hắn gặp, tên nào lúc giết người hay ăn người mà không phải bộ dạng dữ tợn, điên điên khùng khùng nhưng tên vô tà trước mắt này thì khác, hắn giết người hay ăn tim người đều giống như là việc nhỏ nhặt không đáng kể, cứ như việc kia là một phần trong cuộc sống của hắn rồi vậy, điều này mới chính là điều khiến cho tịnh vân cảm thấy ớn lạnh.
Tịnh vân nghĩ thế cũng không sai, thực tế xuân đức cũng không ý thức được việc hắn làm ở trong mắt người khác là vô cùng tàn nhẫn, khát máu, biến thái, bệnh hoạn gì đó. bởi vì hắn quen rồi, giết người nhiều quá cũng quen cảm giác rồi, giờ giết người đối với hắn cũng chẳng khác gì giết chết đám sâu bọ cả. khác một điều là giết sâu bọ thì hắn ngại bẩn tay còn giết người thì không, bởi vì người là lương thực của hắn mà cũng giống như cơm hàng ngày vậy. có ai lại đi chê cơm bẩn bao giờ.
Cũng vì không ý thức được việc làm của mình gây sự sợ hãi cho người khác nên xuân đức khi thấy ba tên kia cứ nhìn hắn như chuột thấy mèo đồng dạng thì không khỏi kỳ quái hỏi:
“ ba tên các ngươi ở đó làm cái quỷ gì, tới đây nhìn xem chém giết bên ngoài này, vui lắm.”
Khúc hồn, tịnh vân, thương lâm nhìn thấy xuân đức, từ vẻ mặt cho đến khí chất cũng không thay đổi gì so với lúc bình thường thì không khỏi cả người lạnh toát, nhất là khi thấy tên kia cứ vô tư, hồn nhiên gặm từng miếng, từng miếng tim.
Trong ba người, tịnh vân dù sao cũng là lão quái trọng sinh, cảm nhận xuân đức không có bất kỳ ác ý gì với bản thân cùng với ba người khác thì lúc này cũng không e ngại mà tiến lên.
Có tịnh vân đi trước, thương lâm cùng khúc hồn cũng đồng thời đi tới gần, nhìn thấy tịnh vân đứng bên cạnh, xuân đức đưa ta quả tim bị cắm mất phần ba hỏi:
“ ăn không, còn tươi lắm.”
Tịnh vân lắc đầu nói:
“ vẫn là lão tà ngươi ăn một mình đi, ta không thích ăn đồ sống.”
Xuân đức nghe vậy thì vẫn chuyển một chút “ bổn nguyên ma diễm cấp 2”
“ xèo xèo…”
Trong nháy mắt trái tim liền chín, thơm phức, hắn lại đưa cho tịnh vân nói:
“ chín rồi, ăn đi , giàu dinh dưỡng.”
Tịnh vân lần này cũng không từ chối mà nhận lấy, tiếp đó hắn hít hít mấy cái rồi cũng cắn một miếng lớn vừa nhai nhồm nhoàm hắn vừa nói:
“ mùi vị không tệ, ăn thứ này gia tăng thật lớn tốc độ khôi phục ma lực bên trong cơ thể. mà lão tà ngươi nói chúng ta nên làm cách nào thoát khốn, ta biết lão có cách à.”
Khúc hồn cùng