Xuân đức nói thì nói vậy thôi, chứ bọn này chọn kiểu gì thì kệ bọn chúng, hắn muốn bọn này chết thế nào là quyền của hắn, không dây dưa nhiều lời gì, tâm niệm động một luồng gió lốc đen được tạo thành bao trùm mấy người kia, không có tiếng kêu la hay hét thảm gì, khi luồng gió lốc kia tan biến đám người của thiên thu thánh địa cũng không thấy đâu rồi.
Quay lại nói với thanh trúc :
" đã xong chưa, chúng ta lên đường đi săn, con mồi thì nhiều mà thời gian cũng không phải là quá mức dư thừa, để cho mấy con côn trùng kia đánh hơi thấy mùi nguy hiểm chạy đi mất thì phiền lắm, tốn công săn giết".
Thanh trúc nghe xuân đức hỏi thì lấy lại tinh thần, siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi thở ra, nàng quay lại nói với mấy người cổ phàm:
" ta cũng nói với các ngươi rồi, bây giờ ta đi theo kẻ lừa đảo,mọi người về tông môn đi"
Nói xong này cũng quay lại đi về phía xuân đức, nhưng nàng chưa đi được vài bước thì đã có một bàn tay nhỏ nắm lại. quay lại thì thấy thanh mai đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mình.
Thanh trúc sờ đầu nàng thân thiết sau đó mới nhẹ nhàng đạo : " muội muội ngoan, nghe lời về tông môn đi, sẽ có người thay tỷ chăm sóc muội, thời gian sau nhớ phải tự chăm sóc bản thân đấy".
Thanh mai lắc đầu như cái trống , nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đạo một cách đáng thương :
" muội không về đâu, muội muốn đi theo tỷ, chịu khổ mấy muội cũng chịu được mà, đừng đuổi muội về".
Mấy người cổ phàm, dương tuấn, lăng thiên cũng đồng dạng nhìn thanh trúc cầu khẩn, ý tứ rất rõ ràng ra cũng muốn đi theo, giúp bọn ta.
Thấy mấy người này dây dưa không dứt, xuân đức không kiên nhẫn đạo:
" muốn đi thì sau này đừng có mà hối hận, bây giờ ta thấy mấy đứa các ngươi mà cứ dây dưa như vậy thì tới tết pháp mới xong, như vậy đi ,đã muốn đi theo thì cứ đi theo, sống chết có số không cần lo, cầm kiếm xử lý hết 7 tên còn lại kia đi rồi lên đường, à mà nhớ đem mấy cái nhẫn không gian kia lại cho ta luôn".
Mắt mấy người cổ phàm, lăng thiên, dương tuấn sáng lên, ngay lập tức rút ra binh khí chém bay đầu mấy tên còn lại ở dưới đất, thuần thục tháo nhẫn trữ vật trên tay mấy cái xác rồi nhanh chân chạy lại đưa cho xuân đức nịnh nọt đạo:
" lão đại vật của người cần đây".
Xuân đức cầm mấy cái nhẫn trữ vật kia, cũng không liếc một cái ném vào trong không gian vong linh cho lão hệ, việc còn lại là của tên bạn gay giải quyết rồi ,chắc chắn nếu phát hiện có thứ tốt thì hắn sẽ được thông báo ngay thôi.
Nhìn mọi người xuân đức đạo : " đi theo ta, chúng ta tới vị trí con mồi tiếp theo, lần sau ta sẽ để cho các ngươi chém giết thỏa thích, yên tâm đi lúc chém nhau có mất vài bộ phận cũng không sao, ta hứa không để các ngươi chết, cùng lắm thì làm tên còn sống phế nhân mà thôi". cảnh báo mọi người xong thì hắn cũng bay đi, nhưng hắn bay rất chậm để mà còn chờ mấy con gà đi phía sau.
Mọi người nghe xuân đức hứa thì cả đám khóe miệng co quắp lại, sống mà làm phế nhân thì thôi khỏi cần sống, chi bằng cứ giết bọn ho cho rồi, nhưng đã quyết tâm theo xuân đức mọi người cũng không vì thế mà sợ hãi, trong mắt mọi người ánh lên những ánh