" mới mấy ngày không giết chóc mà làm ta cảm thấy khó chịu trong người ngươi có cảm thấy vậy không lão long "- xuân đức bỗng nhiên hỏi một câu.
Tà long đạo :
" ta cũng vậy, tưởng niệm tới mấy ngày hôm trước quá. nhưng bây giờ nếu chúng ta xuất thủ giết người của mấy thế lực kia cũng không được , bây giờ chắc chịu khó đợi thời cơ tới hoặc đi săn giết mấy con yêu thú, ma thú có tu vi cao chút cho đỡ thèm".
" ta có một cách ngươi nghe không ?"- xuân đức bí hiểm nói.
" cách gì nói ngay đi "- tà long đạo.
Xuân đức mỉm cười đạo :
" bây giờ chúng ta đi bắt củ sâm tinh kia, ta đọc tư liệu thấy bọn sâm tinh này có phân thân cũng được đám tu tiên săn đuổi vô cùng, chỉ cần phát tán mấy phân thân này vào trong khu vực mấy thế lực kia rồi dẫn dụ bọn hắn tới nơi chúng ta muốn là xong, đến lúc đó chúng ta có thể xuất thủ hoặc ngồi xem đám kia chém sau sống chết tranh giành phân thân sâm tinh . cách này vô cùng đơn giản nhưng hiệu quả lúc nào cũng rất cao, ngươi cảm thấy sao ?".
" hay, khà khà, như vậy lại có một trận tranh đoạt bảo vật kịch liệt diễn ra vô cùng phấn khích, cứ theo lời ngươi làm đi"- lão tà âm hiểm cười nói.
Xuân đức gật gù : " nhưng đầu tiên cần bắt được sâm tinh đã , để thêm phần đảm bảo đợi ta vào trong chế thêm ít dụng cụ bắt củ nhân sâm kia, khi nào tới gọi ta ". nói xong xuân đức cũng biến mất.
" ấy đợi đã, ta còn chuyện muốn nói với ngươi " . lao tà còn chưa kịp nói xong thì đã không còn cảm nhận thấy xuân đức đâu nó buồn bực đạo : " tên cháu con rùa tưởng ta không biết sao người vào nằm ngủ hoặc là chơi với hai tiểu nha đầu làm gì có chuyện đi chuẩn bị cái gì, chẳng lẻ ta xóa cái tiêu kí ngươi để lại cho ngươi biết mặt . nhưng thôi nể tình bạn của chúng ta tha cho ngươi một lần"- tà long lầm bầm.
Bỗng nhiên tà long nhớ tới ở trên mình còn có một tên nhân sủng mới thu nó bèn hỏi cho vơi nỗi buồn bị bỏ rơi :
" tiểu nha đầu ngươi tên là gì ? làm sao lại xuất hiện ở đây ?".
Thiếu nữ nãy giờ ngồi một bên sợ hãi không dám nói cái gì , bỗng nhiên nghe được âm thanh của tà long làm cho nàng chút nữa là bị đau tim mà chết, nàng run run đáp :
" thưa đại nhân , tiểu nô tên thu thủy , việc tiểu nô xuất hiện ở đây cũng không rõ ràng nữa sau khi tỉnh lại thì đã ở tại nơi đó rồi. tiểu nô chỉ nhớ trước khi bất tỉnh là đang tranh đấu với đám người của ma môn".
" vậy sao ! được rồi sau này nhớ gọi ta là tà long đại nhân nghe chưa ? mà ta đâu có muốn ăn thịt ngươi làm gì mà ngươi run như bị bệnh vậy ? ta có đáng sợ thế sao ?"- tà long không vui đạo.
" không có , tà long đại nhân không có đáng sợ là tiêu nô bị cảm lạnh về đêm mà thôi, chút nữa sẽ khỏi, cảm ơn đại nhân đã quan tâm"- thu thủy run run đáp lại, càng nói nàng càng run lợi hại.
Tà long biết là nàng nói dối nhưng cũng không vạch trần ra làm gì, nó cảm thấy không thú vị lười biếng đạo :
" vậy ngươi tốt nhất nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngươi mà cứ như vậy thì rất có thể khiến ta không vui , mà lúc không vui thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó mà bảo toàn. đã nghe rõ ràng chưa ? ".
Thu