Nhìn thấy bộ dáng buồn như chó cún , thiếu sức sống của xuân đức thiếu phụ mỉm cười ngồi xuống đối diện với hắn nhỏ nhẹ đạo :
" nếu không chủ nhân có thể nói chuyện cùng với tiểu nô cho đỡ buồn chán ".
Xuân đức ngẩng đầu lên nhìn thiếu phụ một lúc sau đó phun ra đúng một câu :
" ta không thích nói chuyện với mấy bà thím lớn tuổi ".
Thiếu phụ nghe vậy thì nụ cười trên khuôn mặt diễm lệ kia lập tức đọng lại, nàng ta có chút xấu hổ , không biết làm sao cho phải, bỏ đi cũng không được, mà ở đây thì lại sợ làm cho xuân đức tức giận một ngụm ăn nàng luôn.
Thấy thiếu phụ quẩn bách vậy xuân đức cũng rũ lòng thương nói chuyện với nàng , hắn mở một con mắt, nghiêng cái đầu nhỏ bỗng nhiên lên tiếng nói :
" làm gì cứ như thằn lằn đứt đuôi vậy, mà được rồi ta giờ cũng chán , không việc gì làm ,nói chuyện với ngươi chút cũng được. thế ngươi tên là gì vậy ? ".
Thiếu phụ nghe xuân đức hỏi lập tức trả lời :
" thưa chủ nhân tiểu nô tên liễu ánh nguyệt ". nói xong nàng lại nhìn xuân đức chờ đợi hắn hỏi tiếp.
Xuân đức cũng là gật gật đầu , sau đó nói :
" mà ngươi đổi cách xưng hô đi, đừng có cả ngày xưng tiểu nô, tiểu nô, nghe thấy phát chán, ta không thích cái kiểu xưng hô vậy. à phải rồi , ngươi và phong tử yên cô nàng kia quan hệ thế nào ? ".
Ánh nguyệt liên tục gật đầu , tiếp theo nàng mỉm cười đạo :
" vậy xưng hô là tiểu nguyệt , chủ nhân thấy sao? ".
Xuân đức khóe miệng co giật, cái tên tiểu nguyệt hình như không phù hợp lắm với một thiếu phụ thì phải, nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ gật đầu đạo.
" tuy ta thấy cách xưng hô tiểu nguyệt nghe có vẻ hơi kì cục một chút nhưng thôi cũng được, miễn không phải tiểu nô là được . được rồi nói mối quan hệ giữa ngươi với phong tử yên cô nàng kia đi ".
Lam ánh nguyệt khẽ vuốt mấy lọn tóc mai của mình rồi như có điều gì suy nghĩ, một lúc sau nàng ta mới nói :
" tiểu nguyệt và phong tỷ là tỷ muội tốt của nhau, hai người chúng ta biết nhau từ rất lâu rồi, từ khi mới bái nhập thánh địa thì đã quen với nhau. do phong tỷ có tuổi lớn hơn tiểu nguyệt một chút, tu vi cũng mạnh hơn một chút nên tiểu nguyệt đành phải nhận tỷ ấy là tỷ tỷ mình. phong tỷ là một người rất hiền lành, lúc nào cũng vì người khác, tóm lại tỷ ấy rất tốt, tiểu nguyệt cảm thấy hạnh phúc khi có một vị tỷ tỷ như vậy . mà đúng rồi chủ nhân tại sao lại đi cùng với phong tỷ".
Xuân đức nằm ngửa ra nhìn lên trời nghe được câu hỏi của ánh nguyệt thì nói :
" cứu nàng một mạng, nàng không thèm cảm ơn đã vậy lại còn cưỡng ép đem ta về đây, ta đại nhân đại lượng không chấp nhặt với nàng nếu không thì nàng ta biết tay. đã vậy mới về tới nơi đây nàng ta lại đi bế quan tu luyện ngay và luôn, ta không muốn cùng với nàng ở trong cái thạch thất chán ngắc kia nên đi ra ngoài này chơi một tí, tiếp theo là gặp các ngươi đấy ".
" hóa ra chủ nhân lại là ân nhân cứu mạng của phong tỷ, mà chủ nhân là loại thần thú gì ? sao nguyệt nhi chưa từng thấy trong cổ tịch ghi lại" .. ánh nguyệt lại hỏi.
" chưa thấy là phải rồi , đến cả ta còn chẳng biết ta là cái thể loại thần thú gì nữa đây. mà phải rồi cái vực thẳm tử vong kia khi nào thì mở, lần trước lão già kia kể đủ thứ mà cái quan trọng nhất thì không kể, đúng là ăn hại có truyền thống "..- xuân đức đậu đen rau muống nói.
Ánh nguyệt suy nghĩ một chút sau đó nói :
" theo nguyệt nhi thì cũng không còn bao lâu nữa, trong thời gian 15 ngày thì ắt sẽ mở cửa. chủ nhân có dự tính gì