Nghe xong câu chuyện của cô gái xuân đức khóe miệng khẽ nhếch lên. hắn thấy máu chó tình tiết thi thoảng mấy chục năm lại xuất hiện một lần thì phải.
Cô gái này tên mai anh là thánh nữ của ác ma điện trước kia, mấy chục năm trước nàng bị đuổi giết mù đường thế nào chạy vào thông đạo thời không liên kết hạ thiên với trung thiên, thân thể bị hủy sạch chỉ bảo tồn lại một ít thần hồn, may mắn gặp được cái trấn hồn chuông đen xì kia mới cứu vãn một mạng.
Mấy chục năm tu luyện nàng cùng cuối cùng cũng thành đại năng bất diệt cảnh, nung nấu ý chí báo thù nên nàng ta quyết định đồ sát sinh linh ở cái tinh cầu này hấp thụ để gây dựng lại huyết mạch một lần nữa phá phong cấm trở về trung thiên.
Đen đủi thay kế hoạch chưa thành thì gặp xuân đức đánh trọng thương rồi chạy đến nơi này lẩn trốn nhưng cái may của nàng là xuân đức hôm nay không một giải quyết nhanh một phát đập hình thần câu diệt mà muốn hành hạ chết nàng nên mới phát huyết chút xíu không đáng kể huyết mạch ẩn nấp kia.
Xuân đức bất đắc dĩ trả lại cái chuông màu đen kia cho nàng, còn phải trị thương cho nàng nữa. nhìn thiếu niên đang trị thương cho mình còn trả lại trấn hồn chuông , mai anh ngẩn ra , nàng có ngây ngốc hỏi :
" đại nhân không giết ta nữa sao."
Xuân đức nhìn lên nàng nở một nụ cười ấm áp khác với cái biểu tình hàm sát trước kia rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói :
" nha đầu làm tốt lắm ta thưởng thức ngươi. ác ma điện nơi kia ngươi cũng không cần lo có ta rồi."
Nghe vậy cô gái càng thêm nghi hoặc nàng hỏi :
" đại nhân người là ? "
" ta là điện chủ ác ma điện. tiểu nha đầu yên lặng một chút để ta trị thương, lúc nãy quá tay bên trong cơ thể người hư hại gần hết rồi." xuân đức nói.
Cô gái nghe vậy lúc đầu là kinh ngạc tới cực điểm, sau đó là mừng rỡ , cuối cùng là hai mắt đỏ lên khóc như mưa, nàng không có kêu rên chỉ có mỉm cười nhưng nàng cười mà nước mắt vẫn rơi, đây là nước mắt của sự hạnh phúc.
Ngay lúc xuân đức trị thương cho cô gái thì một mũi phi tiêu nhỏ bé nhanh như chớp phóng đến con mắt của hắn. xuân đức cũng mặc kệ nhìn mũi phi tiêu kia bay tới đâm vào mắt.
Keng
Phi tiêu nhỏ bé kia đâm chúng con mắt xuân đức nhưng không có đâm xuyên vào trong được. những người ở đây khi thấy phi tiêu dưới chân xuân đức bị cong ki thì không khỏi giật cả mình. xuân đức vẫn trị thương cho cô gái nhìn về phía bà lão.
Phốc
Bà lão phun huyết bay ngược ra phía sau , ông lão cùng người thanh niên tuấn dật thấy vậy một màn thì thất kinh, hai người cùng lúc phóng về phía 5 người thiên tuyết muốn mang các nàng đi.
Xuân đức cười lạnh lẽo cùng lúc đó hai người kia cũng rơi xuống đất bất tỉnh.
" đêm ba tên đó lại đây." xuân đức phân phó mấy người.
......
Sau 3 canh giờ qua đi xuân đức mới thở ra một hơi đứng dậy lau mồ hôi trán nói :
" cuối cùng cũng tốt , may mà lúc trước cũng không có nặng tay lắm bằng không thì nguy to."
Thiên tuyết bên cạnh lườm hắn nói :
" cái này sư tôn còn nói không nặng tay, mai anh tỷ không còn một nửa cái mạng rồi."
Cốp
Xuân đức cho nha đầu này ngay một cái cốc vào đầu, trừng nàng nói :
" nha đầu, phải tôn trọng sư tôn biết không, không những tôn trọng còn phải bao che nữa, sư tôn làm sai cũng là làm đúng hiểu chưa. chưa xuất sư đã hướng bên ngoài rồi"
" oa đau quá, tuyết nhi bị sư tôn đánh đần luôn rồi, bắt đền. " thiên tuyết bưng bít nơi bị đánh, rưng rưng nước mắt ăn vạ xuân đức.
Mấy người ở bên cạnh trợn tròn mắt , bọn họ còn không biết thiên tuyết lại có một mặt như vậy nữa cơ đấy. xuân đức mặc kệ tiểu đồ đệ