Xuân đức nhìn qua thì thấy anh chiêu đã ngừng ăn trên mặt lộ ra sự lo lắng hiếm có , hắn cầm cái bát của cô bé múc một tô cháo thật đầy cho nàng nói :
" bé con không cần lo, cứ tiếp tục ăn đi. chỉ là mấy con chuột mò tới mà thôi."
Anh chiêu gật đầu tiếp tục ăn nhưng xuân đức làm sao không biết cô bé vẫn đang còn lo lắng.
........
Cách nơi của xuân đức xa xa đang có 7 người phi tốc chạy như bay bên trong cánh rừng rậm, mục tiêu của bọn họ cũng không như xuân đức dự tính,muốn kéo xuân đức xuống nước làm vật thế mạng để bọn họ tăng cơ hội chạy trốn .mà mấy người bọn họ nghĩ tới rằng nếu có ai dám ngang nhiên lập nhà giữa rừng thế này thì hiển nhiên bọn họ không sợ đang lang nhân đằng sau rồi. bọn họ muốn được tương trợ thoát khỏi đám lang nhân đằng sau.
Một trong ba tên hạch tâm đệ tử nói :
" nhanh, tới nơi phía trước chúng ta hẳn có thể được cứu. mọi người cố gắng lên."
Một cô gái đang vừa lui nhanh vừa công kích làm chậm lại bước chân đám làm lang yêu không khỏi than thở :
" vận khí của mấy người chúng ta quả thật không thể nào tốt , vừa đụng độ chính là một kim lang nhân cùng 3 ngân lang nhân, may mà có sư tôn dẫn đi kim lang bằng không chúng ta hôm nay khó thoát được một kiếp."
Những người khác lặng yên không nói cái gì, bọn họ không phải không muốn nói mà là bọn họ đều dồn hết tâm lực vào việc chạy rồi. cách đủ xa một tên trong đám người kêu lớn.
" tiền bối ở phía trước xin cứu giúp mấy người vãn bối, mấy người vãn bối là đệ tể hỏa thần tông . sau này khi trở về tông môn sẽ hiếu kính tiền bối."
Âm thanh truyền đi rất xa, truyền thẳng tới bên trong căn nhà nhỏ của mấy người xuân đức. ở bên trong căn nhà nhỏ xuân đức còn đang định xiên cho mấy tên kia vài phát thì nghe được âm thanh kêu cứu. sắc mặt hắn có chút quái dị nói :
" có lẽ lòng ta quá đen nên nghĩ ai cũng xấu xa cả. bọn họ cũng chỉ là muốn nhờ cứu giúp thôi mà. có lẽ họ thấy chúng ta lập nhà giữa rừng nên cho rằng như thế."
Vừa nghĩ vừa trả lời xuân đức rất nhanh tìm được đáp án, chung quy lại là tâm hồn hắn bây giờ đen như mực rồi nên suy nghĩ tới cái gì cũng là tình huống tiêu cực cả. nhìn lên tiểu my , xuân đức nhẹ giọng nói :
" cô ra giúp mấy người kia một chút đi, bằng không bọn họ treo rồi."
Tiểu my nghe vậy thì ngạc nhiên chỉ tay vào mũi mình hỏi lại :
" làm sao lại là ta đi, ta đi không phải đưa đồ ăn sao cho đám yêu nhân kia sao? "
Xuân đức liếc xéo nàng bảo :
" ngốc, ta ở đây chẳng lẽ nha đầu ngươi còn có thể chết được. đi ra trấn trụ đám người kia một chút bằng không tí nữa bọn hắn lại thể hiện cái gì ngạo khí bản thân, làm ta bực lên lại giết cả đám, mà bên trong đó có người quen của nha đầu ngươi nên ta cũng không muốn có tình huống như vậy. a ngốc đâu rồi bò ra đây có việc làm xong rồi ăn."
Xuân đức giải thích một chút cho tiểu my hiểu sau đó gọi a ngốc đang ở một nơi nào đó ăn mảnh. rất nhanh a ngốc vác cái bụng tròn vo đi tới dùng ánh mắt to tròn nhìn xuân đức, nó nghẹo đầu nhìn hắn như đang hỏi vì sao lại phá đám ta trong lúc vui vẻ.
Nhìn về tiểu my , xuân đức nói :
" mang a ngốc đi cùng. yên tâm đi không có việc gì đâu, đi nhanh lên còn về ăn cơm."
Xuân đức đã nói tới vậy thì tiểu my cũng đã hiểu, nàng đứng dậy đi ra ngoài trời mưa to gió lạnh, a ngốc nằm trên vai của nàng, cả người nó phát ra một hào quang 2 màu xanh đỏ bao bọc lấy tiểu my.
Cảm nhận có một vòng phòng hộ vô kiên bất tồi xung quanh cơ thể thì tiểu my vô cùng kinh ngạc, nàng còn chưa biết con vật béo ú này lại có năng lực như vậy, còn chưa đợi đợi nàng hết kinh ngạc thì bên trong cơ thể nàng bỗng nhiên có một lực lượng mạnh mẽ dung nhập cùng với nàng cùng lúc đó một thuật pháp truyền thẳng vào tâm trí của nàng.
Nhắm mắt cảm nhận một chút nàng liền vui mừng