Sau khi bị tam thúc của chính mình ngang nhiên ra tay trấn lột thì mã văn tài tâm lý thầm thề, sau này mà có cái gì tốt phải giấu ngay và luôn có bị đánh chết cũng không lấy ra cho tam thúc hắn xem. hắn thật không ngờ tam thúc hắn nhìn nghiêm túc là vậy không ngờ lại là một tên lưu manh. có điều bây giờ biết làm sao, rơi vào trong tay tam thúc của hắn giống như dùng bánh bao ném chó rồi.
Tiền cũng đã giao lúc này nhóm người của la lan học viện kéo nhau đi vào trong, về phần mấy học viện cùng tông môn khác cũng vậy, nộp tiền rồi cùng đi vào, có địa ngục tông lúc trước là một cái cảnh cáo cũng không có người nào dám náo sự.
Người của ác ma điện cũng không dạng thiện nam tín nữ gì, càng không để ý mặt mũi của đám người các thế lực lớn, trước nhắc nhở nếu còn không nghe theo thì...không cần nói ai cũng rõ ràng.
……
Mọi người mang theo tâm lý đi vào bên trong có điều ngay khi bước vào trong sương mù có màu đỏ như máu thì tất cả mọi người không khỏi rùng mình, có người còn kinh dị kêu lên:
“cái này quỷ gì đây? làm sao nhiều ma cốt như vậy?”
Bên trong sương mù dày đặc có vô số tử linh sinh vật nào là khô lâu, cốt long, quái vật gì cũng có, nhìn từng bộ xương khô phát ra màu xanh lục, có đôi mắt ánh lên ánh sáng tím, thêm vào mùi máu tươi gay mũi nơi này khiến cho mọi người cảm thấy rợn tóc gáy, nhất là khi nơi đây thì thoảng lại có gió lạnh thổi qua sau đó lại nghe được tiếng xương cốt kêu “lách cách” mọi người chỉ cảm thấy trái tim giống như bị ai đó sờ nắn. lúc này nguyên một đám dựa sát vào nhau để tìm cảm giác an toàn.
Diệp thanh thanh trong đoàn người run giọng nói:
“đây là nơi cho người sống hay cho quỷ sống vậy? làm sao đáng sợ như vậy?”
Diệp linh cũng nói:
“có phải hay không cái thế lực thần bí kia biến tất cả mọi người thành khô lâu rồi không?”
Không chỉ có đám người diệp linh mang tâm tư này mà những thế lực khác cũng là như vậy, bởi vì đi vào trong này bọn hắn không tìm thấy đường đi, khắp nơi chỉ có đám vong linh đang di động ngoài ra không thấy một người sống, kể cả những kẻ lúc trước đi vào cũng không thấy đâu. đáng lo lắng nhất vẫn là đường ra cũng biến mất.
Đội ngũ của la lan học viện:
Mã văn tài lúc này lại gần tam thúc của hắn hỏi nhỏ:
"tam thúc, chúng ta nên làm sao đây? chúng ta sẽ không phải vị khốn chết ở chỗ này làm bạn với đám xương di động kia chứ?"
Tam thúc của ma văn tài nghe vậy thì lắc đầu nói:
“không cần lo, ta đoán rất nhanh sẽ có người tới dẫn đường cho chúng ta thôi.”
Cơ hồ ngay khi hắn vừa nói xong thì một con tử linh sinh vật to lớn có bộ dạng một con cá sấu tiếp cận mọi người bên này, sau khi đi tới một khoảng cách nhất định thì con cốt ngạc kia dừng lại.
Cùng lúc đó có tiếng nói từ trong bụng con cá sấu vọng ra:
“đi theo sau phía ta. nhớ là không được chạy lung tung nếu lạc trong này rất khó tìm hơn nữa còn có hung linh thể xơi tái các ngươi bất kỳ lúc nào.”
Mọi người nghe vậy cũng không dám lơ là, không may mà lạc thì xem như xong đời, tiếp đó mọi người duy trì đội ngũ đi theo ở phía sau “cốt ngạc” tiến vào sâu bên trong sương mù.
Dọc con đường đi khắp nơi là tử linh sinh vật, thi thoảng còn gặp vài bộ thi thể người chết không lâu những kẻ này trên cơ thể vẫn còn da thịt giống người sống nhưng lại đi cùng đám khô cốt du đãng khắp nơi.
Bỗng nhiên con cá sấu xương phía trước dừng lại , ngay sau đó thanh âm lạnh nhạt vang lên:
" đã tới nơi rồi bây giờ chỉ cần đi qua cây cầu kiến đằng trước là vào ác ma thành.”
Mới đầu mọi người còn nghi hoặc cái gì là “cây cầu kiến” có điều rất nhanh sắc mặt mọi người liền trở nên tài nhợt.
Chỉ thấy ở phía trước một cây cầu thật dài bắc qua một dòng sông nước đỏ ngòm, phía bên dưới là đủ loại cốt thú ngụm lặn nhìn thôi đã cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Lấy hết can đảm mọi người lúc này lần lượt bước lên cây cầu xương do đàn kiến kéo xương về tạo thành, vừa đi vừa nghe tiếng xương gãy lòng bọn họ cũng nhảy một cái, chỉ sợ cây cầu này chịu không được sức nặng của bọn họ mà sập thì thôi xong rồi.
Có điều lo lắng của bọn hắn cũng không có xảy ra, cây cầu xương nhìn chẳng lấy gì làm chắc chắn kia nhưng trên thực tế lại vững chắc cực kỳ.
Đi qua cây cầu xương ,bước ra khỏi cái nơi như ma uyên kia mọi người bước vào bên trong ác ma thành.
Vừa tiến vào trong này đập vào mắt bọn họ là một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới của hoa cùng những kiến trúc lạ mắt.
Bên trong ác ma thành khắp nơi là hoa thơm cỏ lạ, hoa ở khắp mọi nơi từ bên trên các kiến trúc hay ở ngay dưới chân cũng có.
Loại hoa thường thấy nhất ở đây là một loại hoa có bảy màu trông rất đẹp, nó không chỉ có màu sắc bắt mắt còn có mùi hương vô cùng dễ chịu.
Xen lẫn ở bên trong thế giới hoa là nhưng hồ nước trong xanh được bố trí vô cùng hài hòa với hoàn cảnh nơi đây, nơi này người cũng rất nhiều đại đa số là những thương nhân tới đây buôn bán, một số ít là nhưng đôi trai gái đang nói chuyện tình cảm.
Lần đầu đi vào trong này những thiếu nữ của các thế lực lớn cũng không khỏi rung động, một đám mắt hiện lên ánh sao nhỏ, còn chưa hỏi qua ai liền đã chạy khắp nơi tham quan rồi.
Mã văn tài thấy nhiều kiến trúc mới lạ thì rất là hứng thú có điều hắn cũng không có giống những người khác như vậy chạy loạn mà trước tiên đi tìm