Đi theo vô cực một hồi lâu thì mọi người rốt cuộc cũng đã tới được nơi bán binh khí. khi mọi người tới nơi này thì thấy ở bên ngoài cửa hàng đang đứng rất nhiều người. quan sát một chút thì đám người văn tài liền phát hiện những người này là đang giao dịch cùng với nhau, đa phần mọi người là đang trao đổi bảo vật, có người thì dùng bảo vật trao đổi bảo vật nhưng phần nhiều là dùng ma tinh trao đổi.
Vì là người của cửa hàng nên khi vô cực vừa dẫn người tới lập tức liền có người đi ra đón tiếp, người đi ra đón tiếp bọn họ lần này là một thiếu nữ tương đối xinh đẹp, thân hình uyển chuyển, da trắng tóc nâu, một đôi mắt xanh như bảo thạch.
Thiếu nữ kia trao đổi cùng với vô cực một chút sau đó nhìn qua đám người mã văn tài nở một nụ cười mê người, tiếp đó cô nàng nói:
“mọi người theo ta đi lối này để tiến vào bên trong cửa hàng. à phải rồi nếu như mọi người có gì không hiểu thì mọi người có thể trực tiếp hỏi ta, ta sẽ giúp mọi người giải đáp.”
Vừa nói nàng vừa xoay người đi trước dẫn đường, tất cả những người khác lúc này đi theo ở phía sau. mọi người càng đi vào bên trong cửa hàng thì càng cảm thấy nơi đây rộng lớn. ở bên ngoài nhìn không rộng lắm nhưng ở bên trong nhờ có trận pháp không gian gia cố nên càng đi vào trong càng trở nên rộng rãi.
Lúc tiến vào bên trong đại sảnh thì mọi người cảm giác mình giống như một con kiến đứng ở bên trong một quảng trường rộng lớn vậy. ở trong này đâu đâu cũng là người, mọi người tùm năm tụm ba đang nói chuyện gì đó.
Trong lúc mọi người còn đang choáng ngợp với sự rộng lớn ở bên trong này thì cô gái dẫn đường lúc này quay lại nhìn qua mọi người hỏi:
"không biết các vị khách quý là muốn lên khu thương gia hay là khu bình dân?"
Văn tài nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức nói:
" chúng ta có tiền đương nhiên là phải đi khu thương gia rồi.”
Lời còn còn chưa dứt thì mã văn tài lúc này đã tiến lên đứng cùng với cô gái phía trước, sau đó tiêu sái cười hỏi:
“mà không biết vị tiểu thư xinh đẹp này tên là gì? có thể cho tại hạ làm quen được hay không?”
Mấy người đứng ở phía sau thấy vậy một màn thì cũng đến bó tay với tên này. có điều cũng không ai nói cái gì mà lặng yên nhìn xem tên sắc lang này muốn làm cái gì.
Thiếu nữ kia nghe văn tài hỏi như vậy thì mỉm cười nói:
"ta tên mộng hy không biết công tử tên gì?"
Nói xong cô nàng còn nháy mắt rất động lòng người, chả phải vậy mà khi mã văn tài nhìn thấy nàng nháy mắt thì ngẩn ra. mãi sau một lúc thì mới hồi thần trở lại.
Mã văn tài cười có phần ngượng ngùng nói: "thật xin lỗi ta thất lễ quá, haha, tại hạ là người của mã gia ở thành lan lăng, tên văn tài. không biết cô nương..."
Hắn còn đang định nói mấy lời ong bướm gì đó với mộng hy nhưng lúc này một thanh âm ho khan từ phía sau vang lên.
“khục khục!!!”
Nghe được thanh âm này thì sắc mặt mã văn tài không khỏi cứng lại, về phần mộng hy thì khẽ cười, nàng uyển chuyển cười nói:
“mọi người theo ta đi lên trên lầu, phía bên trên hẳn là có rất nhiều thứ khiến mọi người cảm thấy hứng thú đấy.”
Nói xong nàng lại đi trước dẫn đường, có điều lần này nàng cũng không cần phải đi một mình mà có mã văn tài theo cùng.
Ở phía sau lưu ly nhìn thấy vậy thì có phần chán nản nói:
“cái tên này thật là.”
Tam thúc của mã văn tài thấy vậy thì nhún nhún vai nói:
“giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. ta cũng khuyên không ít lần nhưng vẫn là chứng nào tật nấy.”
Ở phía trước, đi ở bên cạnh mộng hy, văn tài cười hỏi:
“tiểu thư xinh đẹp như vậy không biết đã có ý trung nhân hay chưa?”
Mộng hy nhìn qua văn tài hơi nghiêng đầu cười hỏi:
“công tử thích ta sao?”
Nghe được câu hỏi bất ngờ này thì văn tài có đôi chút lúng túng, có điều hắn vẫn là thừa nhận.
“thích!”
Mộng hy trêu chọc nói:
“nhưng mà ta không có thích công tử à làm sao bây giờ?”
Mã văn tài nghe vậy thì bối rối không biết nên nó thế nào, đúng lúc này mộng hy lại cười nói.
“chỉ cần công tử có thể đánh thắng ta, ta liền làm người của công tử thế nào?”
Mã văn tài nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, hắn gấp giọng hỏi:
“thật sao?”
Thiếu nữ nhẹ gật đầu cười duyên nói:
“thật, người ta nói dối công tử làm gì đâu.”
Mã văn tài ánh mắt càng thêm sáng ngời, hắn hỏi:
“cô nương hiện tại cảnh giới gì rồi? nếu chiến đấu ta có cần áp chế cảnh giới hay không?”
Mộng hy ghé vào tai văn tài nói nhỏ:
"muội đã là luyện hư đỉnh phong rồi cũng sắp đột phá huyền thăng huynh không cần phải áp chế cảnh giới để đánh với muội đâu. hi hi."
Nghe được lời này thì mã văn tài cả người thoáng cái cứng lại, hắn có chút không dám tin hỏi lại:
“thật...thật sự sao?”
Mông hy đôi mắt khẽ chớp chớp sau đó khẽ thả ra linh áp của chính mình, ngay lập tức một cổ khí tức luyện hư kỳ đỉnh phong tản mạn đi ra.
Cảm nhận được cổ khí tức này thì không chỉ mã văn tài mà những người đi theo ở phía sau cũng phải toát mồ hôi, như thế nào tùy tiện một người dẫn đường đều có cảnh giới đáng sợ như vậy.
Mã văn tài cười có chút miễn cưỡng nói:
"ta...ta chỉ là một công tử bất tài vô học ngoại trừ có một chút tiền ra thì không có bản lĩnh gì khác, thật là để mộng hy chê cười rồi."
Mộng hy mỉm cười nói: "huynh cũng không nên tự ti như vậy. tiền cũng là một loại sức mạnh mà, nói cho huynh một bí mật này huynh có muốn nghe hay không?"
Mã văn tài không chút do dự liền gật đầu những người khác đi ở phía sau lúc này cũng vểnh tai lên mà nghe, đáng tiếc lúc này mộng hy truyền âm trực tiếp cho văn tài nên mọi người không có nghe được gì.
Mã văn tài nghe xong thì ngây người, sau đó hắn hỏi lại:
"mộng hy cô nương không có gạt ta chứ? nếu thực sự ta chuộc mộng hy ra khỏi đây thì mộng hy sẽ là người của ta sao?"
Mộng hy có phần e lệ gật đầu đáp:
"ừm, đến lúc đó huynh cầm sinh tử khế ước còn sợ muội chạy nữa sao?"
Văn tài nghe vậy thì không suy nghĩ nhiều hắn liền nói:
" được. muội đợi chút để ta đi nói cho tam thúc."
Sau khi nói xong thì hắn liền chậm lại bước chân đợi tam thúc hắn tiến lên sau đó truyền âm cho tam thúc hắn. tam thúc của văn tài sau khi nghe xong thì kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
“tiểu quỷ ngươi thực sự muốn làm như thế?”
Văn tài nhẹ gật đầu nói:
“thật sự.”
Tam thúc của hắn cười nói:
“nói lời