Một đường bay đi tên trung niên kia cũng không có giảng giải gì cho hai người xuân đức biết về việc thì luyện phải làm như thế nào, cách thức ra sao. hắn mang hai người bọn họ đến cái tiểu thế giới trước kia sau đó đưa hai người vào trong rồi rời đi.
Xuan đức hơi nhíu mày nhìn về phía lam nhã hỏi :
" sư muội người biết cái thí luyện chết tiệt này là làm cái gì không ? "
Lam nhã đáp :
" mỗi người tìm được ba cái tín vật mà tông môn giấu ở nơi đây và sống sót tới hết 3 tháng thì hoàn thành. nếu số tín vật có được nhiều hơn 3 thì sẽ lấy số dư nhân với một ngàn điểm cống hiến môn phái. "
Xuân đức lại hỏi tiếp :
" thế cái phù bảo mệnh đâu ? "
Lam nhã lắc đầu đáp :
" không biết."
Xuân đức nghe vậy thì cảm thấy có mùi âm mưu . tên trung niên kia hoặc thế lực của hắn hình như là muốn cho hắn nằm lại trong này rồi. xuân đức nhìn về 6 hướng của tiểu thế giới thì thấy trận pháp theo dõi nơi đây đã bị một trận pháp ảo trận khác chồng lên, không nói cũng biết là có người động tay chân . nơi thông đạo ra vào tiểu thế giới này cũng đã bị đóng kín.
Xuân đức nhếch mép cười nói :
" xem ra cái đại hoa di cung này cũng không thiếu người thú vị à. lúc trước còn nghi hoặc vì sao luôn có cảm giác như tên đại hán kia không có ý tốt, hóa ra là thế này đây. thôi đi nào sư muội, để ta nhìn xem là bọn họ chuẩn bị cho chúng ta món quà như thế nào ? "
Lam nhã sắc mặt hơi có chút lo lắng nhưng khi nàng nhìn lên xuân đức thì nàng không còn sợ hãi nữa, nàng tin có xuân đức nơi đây thì tính mạng của nàng có thể được đảm bảo, và lúc này đây nàng cũng muốn chứng minh cho xuân đức biết nàng không phải một bình hoa . nàng có thể làm tốt hơn cả xuân đức mong đợi, trước kia nàng quá được cha mẹ bao bọc nên không hiểu sự đời nhưng qua một thời gian tới nơi này nàng đã thay đổi rất nhiều.
***
Quả đúng như xuân đức dự đoán, không sai tí nào cả. khi mới đi qua hai người thì hắn đã gặp những người bạn đầu tiên.
Đám người này nhìn không giống như là đệ tử vào thí luyện mà giống như một đám sát thủ hơn nhiều, cả người mặc áo bào màu đen, cả người là sát khí lạnh lẽo đến làm người ta khó chịu. chín người, chín điệu bộ khác nhau nhìn về phía hai người xuân đức.
Tên thì cười lạnh, kẻ thì không quan tâm lắm, người thì lại hiện lên dâm quang nhìn về phía lam nhã bỏ qua xuân đức, lại có kẻ liếm con dao nhìn về xuân đức cười cười.
Một người ngồi ở trên một phiến đá nhìn trong tay bức tranh sau đó nói :
" là hai kẻ này, giết đi chúng ta còn có 98 mục tiêu khác nữa."
Nghe vậy một một tên hắc y đang cười lạnh từ từ tiến lại gần hai người xuân đức cùng với lam nhã, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười khinh miệt, hắn vừa đi vừa nói:
" đáng tiếc cho hai thiên tài xuất chúng, có điều các ngươi chọn sai nơi đầu nhập , đáng lý ra các ngươi không nên gia nhập đại hoa di cung. hẳn các ngươi lúc này đang cảm thấy rất run sợ đi, hắc hắc, sẽ không đau ta sẽ phế tất cả tu vi của các ngươi cùng kinh mạch sau đó mới giết các ngươi. nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi."
Xuân đức gật đầu nói :
" ừ, kích thích lắm "
Nói xong thì hắn nâng tay lên nắm lại một cái, lập tức tiếng xương cốt kêu " rắc rắc" liên tục phát ra, khi tên kia đã định kêu lên thì xuân đức đã giật đứt cái lưỡi của hắn. sau đó tùy tùy tiện tiện ném qua bên cạnh cho lam nhã nói :
" lột sạch từng chủ mạch của tên này ra sư muội, nhớ làm cẩn thận một chút đừng để hắn chết."
Lam nhã tay hơi run run , ánh mắt có phần nhút nhát nhưng sau đó nó được thay bằng sự kiên định , nàng lấy ra thanh dao găm thánh khí mà xuân đức vừa đưa cho nàng hôm qua, bắt đầu ngồi xuống tìm tòi, tỉ mỉ lấy ra từng chủ mạch một của tên hắc y nam tử gầy gò.
Lúc này đây chín người chỉ còn lại tám người, tám người kia không nói một lời mà xoay người rời đi biến mất bên trong khu rừng. xuân