Ở bên cạnh tên này một đám tay chân cũng phụ họa theo :
" thiếu môn chủ là người nhân đức, còn không nhanh buông vũ khí đầu hàng, còn định ngoan cố chống lại đến khi nào."
Xuân đức hài hước nhìn mấy người hỏi :
" các ngươi có tìm lý do gì cho nó hợp lý một chút chứ, đừng có làm ta mắc ị như vậy. ba cái thứ rác thải không qua tái chế này mà bảo ta đi mưu hại bọn chúng có hay không đầu óc các ngươi đều là cứt hay não đều bị chó gặm đi rồi. nếu còn thì phải nghĩ xem cái loại mặt hàng bỏ đi kia thì có thứ gì để ta mưu đồ giết người đoạt bảo."
( nhân vật chính dạo này sầu đời muốn xem xiếc nên không có vội giết người như trước kia. dù sao cũng chết thôi thì tạo phúc tích đức cho con cháu để bọn chúng hít thêm mấy hơi thở.)
" nói nói, tiểu cẩu nói cho đại gia biết thích cái gì đại gia cho, đừng có kéo cả bầy đến cắn như vậy."
Mấy người đối diện sắc mặt trướng đến hồng, mấy tên lão già có ngu cũng biết là xuân đức chẳng đi cướp hay đoạt cái gì của tên thuộc hạ đứng phía sau thiếu môn chủ. nhưng vì mặt mũi vẫn có người quát lớn :
" trinh bân thiếu gia bảo người đã cướp đi 1 viên tinh thạch thái cổ hoang thú cấp 3 của hắn còn không mau nhận tội."
Xuân đức lấy ra một cái ghế vừa ngồi xuống nghe vậy thì vén lên chân của lam nhã lấy ra một cái vòng chân ném cho đám người trước mặt nói :
" cho các ngươi đấy , trong cái vòng đó có tinh hạch của thái cổ hoang thú từ cấp 1 cho đến cấp 7 , sướng chưa , đem về mà làm của hồi môn."
Nhìn cái lắc chân người mới vừa lên tiếng cảm thấy khuôn mặt nóng lên, hắn có chút không thể nào tin rằng xuân đức lại lấy tinh hạch của thái cổ hoang thú đi làm lắc chân, có điều hắn vẫn chày cối quát lớn :
" tiểu tử ăn nói ngông cuồng, không những nhục mạ trưởng lão trong môn phái lại còn ăn trộm đồ vật của ta ,biết tội gì sao ? "
Xuân đức vẫn giữ vẻ mặt mĩm cười nhưng trong nháy mắt thay đổi hắn ném ra một chiếc dép quát.
" biết cmm, nghèo không có quần mà mặc lại còn làm cao."
Có điều xuân đức dùng lực hơi lớn nên chiếc dép của xuân đức phi chúng mặt tên kia thì đầu hắn liền bể ra nằm trên mặt đất, thấy vậy một màn chưa ai kinh hô thì xuân đức đã kinh hô một tiếng.
" yếu vậy, có vậy cũng chết rồi à."
Mọi người cũng trừng mắt , há hốc mồm ra không cách nào tin được xuân đức ném ra một dép liền giết chết một tên trưởng lão lâm thời. một người run giọng nói :
" lý.. lý trưởng lão thật chết rồi, bị một chiếc dép ném chết."
Trong nháy mắt những người ở đây sắc mặt trắng bệch, một vị hằng quân cảnh cứ như vậy yếu đuối không chịu nổi bị một chiếc dép ném vào mặt liền chết.
Tên thiếu môn chủ đại di hoa cung trong mắt hiện lên một tia kinh sợ nhưng ngay sau đó hắn gầm lên :
" dám mưu hại nội môn trưởng lão tội đáng chết, ta đại biểu cho chấp pháp đại di hoa cung phán những người này là phản đồ tông môn, ai cũng có quyền chu diệt. "
Những người bên cạnh cũng tinh thần chính nghĩa lên cao đồng loạt hô to :
" giết phản đồ, giết phản đồ, giết phản đồ."
Sau màn trình bày đầy tâm huyết vị thiếu môn chủ kia nhìn qua mấy lão giả nói :
" xin nhờ các vị tiền bối ra tay trấn áp phản đồ."
Mấy ông lão kia cũng thở dài , quyền uy của tông chủ bên trong đại di hoa cung là to lớn không thể tả, đến cả mấy vị thái thượng trưởng lão cũng phải nghe theo. vì thế con của hắn làm ra chuyện gì cũng không ai có thể phản kháng.
Mấy người này mặc dù kiêng kỵ hai người lam nhã cùng ngọc dung nhưng dưới bức ép vẫn phải rút kiếm