Huyết Họa Tu Chân Giới

lão ngoan đồng xuân đức "3 năm trước"


trước sau


Nhìn thấy mọi người ai cũng cúi đầu, sắc mặt mỗi người đều khẩn trương vạn phần, có người thì lấm la lấm lét nhìn xung quanh thì xuân đức có chút không biết nên nói gì cho phải, trong lòng hắn thầm nghĩ “ta cũng không ăn thịt các ngươi mà, các ngươi sợ cái gì?”

Cười cười, hắn nói đùa một câu:

" này này, các ngươi làm gì mà lấm la lấm lét thế, tính ăn trộm gì trong phòng của ta hả. ngẩng mặt cả lên nào."


Mọi người nghe vậy ngẩn người ra, lắc đầu như cái trống sau đó trăm miệng một lời nói:

" không có, tuyệt đối không có, chúng ta là đang đợi điện chủ giao nhiệm vụ."

Xuân đức thấy những người này chẳng có tí thần kinh hài hước nào thì khẽ lắc đầu , hắn có chút hài hước nói:

"làm gì mà sợ ta như vậy cơ chứ, ta cũng không ăn thịt uống máu các ngươi à, ài! đám người các ngươi thật không thú vị chút nào, thế mọi người có uống cái gì không để ta lấy cho, dù sao đều là người một nhà cả.”

Mọi người nghe vậy thì sợ run, nguyên một đám lắc đầu vội nói:

“không cần, không cần đâu, điện chủ cứ để mọi người tự nhiên là được.”

Nhìn thấy những người này như vậy thì xuân đức càng cảm thấy thú vị, hắn lúc này mang ra mấy trăm cái ghế. tâm niệm vừa động mấy trăm cái ghế đồng loạt hiện ra ở trong phòng. nhìn qua mọi người xuân đức híp mắt cười nói:

“đã nói là người một nhà cần khách khí như vậy làm cái gì, nhanh ngồi đi không ngồi ta sẽ không vui.”

Mọi người nghe vậy cũng đành nhắm mắt đưa chân mà bước đi qua chỗ ngồi, rất nhanh thì mọi người ngồi vào vị trí, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí áp lực đến cực điểm.

Lão ngoan đồng xuân đức cười híp mắt nói:


" đừng trưng cái vẻ mặt y như thiếu nữ bị tình nhân bỏ rơi thế kia chứ, chán đến chết, nào nào bắt đầu giới thiệu bản thân. tên họ là gì, quê quán ở đâu, gia đình có mấy người, trước kia làm gì, có gia đình hay chưa?"

Nhìn thấy lão ngoan đồng xuân đức cười híp mắt thì mọi người lại càng căng thẳng hơn, thi thoảng lại lau mồ hôi một cái, trong đám người chỉ có mấy đứa nhóc vui vẻ. bọn nó cảm thấy xuân đức rất dễ gần giống như ông lão nhà bên vậy.

Con người ta càng có tuổi thì càng biết sợ, càng trở nên thân trọng, trong khi mọi người đang xem ai là người đầu tiên giới thiệu, thì một đứa bé trai khoảng 4 tuổi ngây thơ lên tiếng:

"đại ca ca, đệ tên nhạc, phụ thân và mẫu thân của tiểu nhạc ở đâu thì cũng không biết, từ khi nhận biết những thứ xung quanh thì đã không có phụ thân và mẫu thân bên cạnh chỉ có hàn tỷ và bọn người a tứ, tiểu nhạc được hàn tỷ nuôi từ nhỏ, đi theo nhóm hàn tỷ đi ăn xin sống qua ngày... bây giờ có ăn ngon , nơi ở có rất nhiều người yêu thương tiểu nhạc, tiểu nhạc rất thích, không lo quái thú ăn thịt, không bị mọi người ghét bỏ đánh đập, không còn sợ đói và lạnh nữa, tiểu nhạc muốn được ở mãi mãi nơi đây không phải trở về nơi trước kia nữa."

Sau khi nói xong thì trên mặt tiểu nhạc lộ ra một cười tươi sáng, hạnh phúc.

Xuân đức nhìn qua tiểu nhạc thấy cũng thương tâm, đúng là trên đời chỗ nào cũng có sự bất hạnh cả, không làm nên tội tình gì cũng đã bị bất hạnh bao vây từ nhỏ, cái gì cũng thiếu thì sau này lớn lên làm sao có thể làm người tốt được cơ chứ, cả ngày lo cái này, cái nọ, ăn không no, ngủ không yên , mặc không ấm thì lấy cái gì cho sau này tốt hơn, vì miếng cơm giết người, cướp bóc chuyện bình thường mà thôi.

Muốn tạo nên một con người tốt trước tiên phải có một môi trường tốt cái đã, không ai sinh ra đã là ma đầu, tất cả đều là do cuộc đời đưa đẩy mà thôi.

Tự dưng hắn nghĩ tới nếu như tiểu nhạc không phải con trai mà là con gái thì thế nào? nếu như không có vào trong ác ma điện lại sẽ như thế nào?

Khả năng cao sau khi lớn lên đi làm kỹ nữ để kiếm cơm, làm những chuyện đê hèn nhất để sinh tồn, hắn cũng không có sự chê bai nào ở đây, người ta cũng vì kiếm miếng cơm mà thôi, bằng sức bản thân mình cũng không lừa lọc ai cả, nếu có lừa thì cũng đã sao, sống trên đời chính là để lừa nhau mà,dòng đời xô đẩy mà thôi, bản chất chúng ta là người tốt nhưng vì cuộc sống mưu sinh không thể không xấu.

Nhìn tiểu nhạc cách đó không xa, xuân đức giọng nói ôn hòa hỏi:

“thế tiểu nhạc không nhớ mọi người ở nơi kia sao? a tứ, hàn tỷ còn có những người khác nữa tiểu nhạc không có nhớ sao?”

Tiểu nhạc lắc đầu nói:

“không nhớ, mọi người đều ở bên cạnh tiểu nhạc mà, ngày nào cũng ở cạnh nhau nên không có nhớ, khi nào tiểu nhạc học xong đều chạy qua chơi cùng với mọi người.”

Xuân đức đi tới gần ôm tiểu nhạc lên sau đó cười nói:

" không cần lo lắng, theo đại ca không lo ăn lo mặc, cơm ngày ba bữa, cá thịt cả ngày, áo mặc quanh năm,cũng không cần sợ ai ăn hiếp hay bắt nạt, ai dám bắt nạt tiểu nhạc thì nói cho đại ca, để đại ca ra tay đánh tên tên kia tè ra quần luôn."

Xuân đức lúc này nhìn như rất trẻ nhưng không phải hắn là tập hợp của đủ loại bi thương mà tạo nên, tính cách hắn rất khác biệt so với những người khác, người ta thì trong ngoài đồng nhất nhưng hắn thì khác. trong lòng hắn có thể nghĩ một kiểu nhưng làm ra hành động lại là một kiểu khác.

Hắn tùy tâm sơ dục không theo bất kỳ khuôn phép nào cả, hắn thì thì hắn làm, mặc dù điều đó trong mặt người ta là khác thường, thậm chí là ngu ngốc nhưng hắn vẫn cứ làm. vì sao hắn lại như vậy đơn giản bởi vì hắn đã cảm thấy quá chán với cuộc sống thực tại rồi, hắn muốn tìm kiếm một cái gì đó đặc biệt hơn.

Được xuân đức cưng nựng, tiểu nhạc cười khanh khách vui vẻ không thôi, thằng bé còn ôm cổ hắn nói:

" cảm ơn đại ca."

Mọi người cũng bị bầu không khí hai người ảnh hưởng, trở nên vui vẻ hơn cũng không có áp lực giống lúc trước nữa, tiếp đó lần lượt mọi người tự giới thiệu bản thân.

Qua câu chuyện của mỗi người xuân đức nắm khá rõ ràng tình hình mỗi người. có người thì vẫn còn gia đình, có người thì không, có người bị cừu nhân đuổi giết, có người chỉ vì kiếm nơi nương tựa mà thôi... nói chung là mỗi người mỗi hoàn cảnh không ai giống ai cả nhưng chung quy cuộc đời bọn hắn chỉ gắn liền với hai chữ đó là bất hạnh.

Nghe xong mọi người giới thiệu xuân đức lúc này cười nói:

“mọi người cũng đã giới thiệu rồi vậy thì đến lượt ta đi, có ai muốn nghe ta giới thiệu về bản thân không nào, có thì gật đầu.”

Xuân đức vừa dứt lời thì mọi người đồng loạt gần đầu, xuân đức thấy vậy thì cười to nói:

“vậy thì ta cũng chiều lòng mọi người, trước tiên về ta đi. ta là một người tương đối ôn hòa, cũng không câu nệ mấy cái tiểu tiết, trước là tán tu lang bạt khắp nơi, nhìn thấy cuộc đời này toàn màu đen nhất là đối với tầng lớp dưới chót nên ta tới nơi này dựng nên ác ma điện. haha, ta dựng nên nó cốt yếu để cho mọi người có một mái nhà để về thôi. ta cũng không có coi trọng cái gì

điện chủ với không điện chủ, ai có năng lực thích lên làm đều được, mọi người thấy ta cũng không cần có câu nệ làm gì trừ những lúc cần nghiêm túc.”


Sau khi dừng lại một chút hắn lúc này kéo tay vũ y sau đó đặt cô bé lên đùi của mình, nhìn qua những người khác hắn lại cười nói:

“đây là vũ y, mọi người hay gọi là ám ảnh quân vương đấy, nói cho mọi người biết vũ y rất ngốc, cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, tới cả quét nhà cũng không biết quét, chỉ ăn với nằm không béo nú nần.”

Nghe được lời giới thiệu đầy hai hước của xuân đức thì vũ y không vui nói:

“muội có tệ như vậy sao?”

Xuân đức bóp má vũ y một cái cười nói:

“đó, còn thêm cái tật chưa gì đã cãi. bé tí mà cãi lời người lớn nhem nhẻm”

Vũ y nghe vậy thì dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn xuân đức, về phần những người khác đều che miệng mà cười. tiếp đó xuân đức lại giới thiệu lan lan.

“còn đây là tiểu lan, mọi người hay gọi là hủy diệt quân vương gì đó. ài! cũng không biết ai đặt cái biệt danh nghe nó hãi hùng khiếp vía vậy. tiểu lan không chỉ xinh đẹp còn rất hiền lành từ trước tới giờ chưa từng giết ai bao giờ, tính cách tuy có đôi chút tiểu thư nhưng vẫn rất tốt, con bé không có mấy bạn bè thường rất buồn, nói tới cũng chỉ vì cái hư danh mà mọi người lẫn nhau xa cách. sau này mọi người nhớ quan tâm tiểu lan nhiều hơn.”

Tiếp đó xuân đức nhìn về tiểu xà yêu, đánh giá trên dưới vài lần sau đó phun ra một câu:

“xin trân trọng giới thiệu đây là xà thần đại nhân trong truyền thuyết. ngoại trừ ăn hại cùng cả ngày nằm ngủ ra thì không được cái tích sự gì hết. có đúng vậy không rắn mập?”

Tiểu xà yêu nghe vậy thì tức giận nói:

“mập cái đầu nhà ngươi ấy chứ mập.”

Xuân đức lúc này cười cười, nhìn qua mọi người hắn nói:

“mọi người nghe đồn cái cục thịt này rất hung dữ đúng không? ài! đều là đồn nhảm mà thôi, con rắn mập này vừa nhát gan, vừa ham ăn, đó mọi người nhìn xem béo nú nần rồi mà cả ngày ăn.”

Tiểu xà yêu rất nhạy cảm với tử béo, cô nhóc lúc này kêu lên:

“nói bao nhiêu lần ta không có béo, còn nói nữa ta khóc bây giờ.”

Xuân đức nghe vậy thì vội xin lỗi nói:

“thôi thôi cho xin lỗi cái nào, tiểu yêu không có béo chỉ có mập thôi, ăn thêm đi để giảm cân.”

Mọi người nghe vậy thì tí nữa cười bò, đột nhiên mọi người cảm thấy vị điện chủ này cũng không có giống như trong tưởng tượng như vậy khó gần, tuy tính cách có đôi chút cổ quái thật nhưng rất thú vị.

Đột nhiên xuân đức nhớ tới cái gì, hắn lúc này vỗ dùi cái đét, sau đó nói:

“ti quên mất một chuyện, sau này mọi người đi theo ba tiểu nha đầu này tu luyện nha, nhìn ba nha đầu này ngốc ngốc vậy thôi chứ thiên phú về tu luyện thì mọi người cần phải học tập đấy, so về thiên phú tu luyện đến ngay cả ta cũng không băng, mọi người sau này có gì muốn hỏi thì cứ tìm ba nha đầu này.”

Hắn lại nhìn về phía thiên tuyết nói thêm :

" tiểu tuyết thì khác,do thức tỉnh loại sức mạnh đặc biệt nên sau này sẽ theo ta học tập, hệ trị liệu của tuyết tạm thời chưa có ai giảng dạy nên cái này sẽ đích thân ta chỉ dạy, quan trọng là cố gắng bản thân còn ta thì rất bận nên thi thoảng mới có thể chỉ điểm được."


Thiên tuyết cùng mọi người nghe xong thì đều rất vui mừng, có thể được đi theo điện chủ cùng ba vị quân vương tu luyện bọn họ còn mong chờ gì hơn. nguyên một đám lúc này đồng thanh đáp:


“rõ, thưa điện chủ.”

Trong lúc mọi người đang kích động thì tiểu y, lan lan cùng tiểu xà yêu đều đang nhìn về phía xuân đức với ánh mắt khinh bỉ, người khác không biết chứ các nàng thì biết thừa ra đấy, điện chủ cao cao của chúng ta, suốt ngày không nằm ngủ chính là ăn uống, đôi khi thì đi bơi cho thay đổi không khí, chứ có làm việc gì đâu mà bận rộn cơ chứ.


Ngay vào lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì một màn ảnh ánh sáng màu xanh ở trên bờ tường hiện lên, cùng lúc đó một cô gái xinh đẹp xuất hiện hướng về phía xuân đức báo cáo:


"thưa điện chủ, có cao thủ của địa ngục tông cùng thái nhất tông đang ở bên ngoài ác ma thành, bọn họ yêu cầu điện chủ ra nói chuyện, muốn điện chủ cho bọn họ một câu trả lời thích đáng."

Xuân đức nghe vậy thì cảm thấy thú vị nói:

"ồ, bọn hắn muốn ta trả lời cái gì?"

Cô gái nghe vậy có chút ngượng ngùng đáp :

"thưa điện chủ, cường giả của địa ngục tông cáo buộc ngược chiếm đất của bọn họ mà không xin phép, về phần người của thái nhất tông thì muốn điện chủ làm rõ về sự tình của thiếu tông chủ thái nhất tông thái bạch."

Xuân đức có đôi chút kinh ngạc nhưng hắn rất nhanh thì liền nhớ ra chuyện này, hắn có chút không có ý tứ nói:

" ấy da, ta quên mất việc này, thời gian gần đây bận rộn quá. vậy bọn hắn chỉ muốn ta trả lời hai vấn đề này thôi đúng không tiểu điệp."

Tiểu điệp nhẹ gật đầu nói:

“vâng, điện chủ.”

Xuân đức nghe vậy thì cười cười:

“được, ta biết rồi. việc này để ta giải quyết cho, tiểu điệp đi làm việc của mình đi.”

Tiểu điệp nghe vậy thì nói:

“vâng ạ.”

Nói xong tiểu điệp liền biến mất, khi nàng biến mất thì bầu không khí ở trong phòng lại trở nên khẩn trương, thái nhất tông cùng địa ngục tông là hai thế lực rất lớn, cường giả hai cái thế lực này tới đây liền để cho mọi người bất an.

Đúng vào lúc mọi người đang hồi hộp muốn chết thì vũ y nói một câu khiến mọi người tí nữa đau tim mà chết.

(đã viết lại 26.4.20)

Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện