Hai người xuân đức cùng long linh nhi đều nghe tiếng quát nhưng cả hai cũng không có dừng lại bước chân mà vẫn tiếp tục bước đi. vẻ mặt xuân đức lúc này cũng chẳng hề có chút thay đổi nào, hắn vẫn cứ như thường, bình thản bước đi từng bước theo phía sau long linh nhi.
Không qua bao lâu thì hai người đã đối mặt với đội chấp pháp , những người này không ngờ lại tạo thành hàng ngăn trở đường đi của hai người, có điều mấy người kia khi thấy long linh nhi thì đều tự động tách ra hai bên cung kính chào :
" xin chào thánh nữ."
Lúc này đây long linh nhi cũng không có thèm liếc mấy tên này lấy một cái, nàng như một con thiên nga trắng cao ngạo bước đi qua mấy người này. những người kia cũng chỉ dám cúi đầu mà không ai dám nói điều gì .
Xuân đức lúc này cũng đi theo ở phía sau, có điều long linh nhi thì được thông qua, còn hắn thì bị một tên trung niên có khuôn mặt ngăm đen ngăn lại . người kia gằn giọng quát :
" tôn vân , ngươi muốn đi đâu, sự việc nơi này ta nghi ngờ có liên quan đến ngươi."
Xuân đức lúc này thì cảm thấy thực phiền thức, hắn lúc này thầm hận cái tên tôn vân kia, sống kiểu mẹ gì mà bị cả thiên hạ cưỡi lên đầu, bây giờ tới cả một con chó săn cũng dám cắn loạn.
Xuân đức nhìn qua tên trung niên hỏi :
" ngươi tên là gì ? "
Tên trung niên kia ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói :
" ta tên tôn hiệp, là người của bát thiếu gia chẳng lẽ đại công tử ngươi đã quên rồi sao, lần trước cũng là ta mang đại công tử từ nhà giam về đấy. khặc khặc. sao đại công tử tôn vân ngươi có gì muốn nói với ta sao ? "
Xuân đức vẻ mặt bình thản nhìn tên này hỏi tiếp :
" ngươi có gia đình chưa ? "
Tên trung niên lúc này nhăn mày nói :
" hừ. có rồi thì làm sao ? đừng có giả ngây giả dại với ta, nhanh theo ta về hình đường chờ đợi điều tra."
Xuân đức nở một cười thân thiện vỗ vai tên trung niên nói :
" à , cũng không có gì đâu. chẳng là ta chỉ muốn thông báo với ngươi là nên lên đường bình an, đợi khi nào về gia tộc ta sẽ tìm người nhà của ngươi rồi cũng để bọn họ lên đường gặp ngươi luôn."
Vừa nói xong thì " phúc " đầu của trung niên kia bị chém rụng, xuân đức cũng không cần dùng binh khí chỉ cần dùng tay thôi liền có thể đơn giản cắt đầu của tên trung niên kia xuống.
Liếm mấy ngón tay còn dính máu hắn cười cười nhìn đám chấp pháp đội nói :
" nếu tên nào không có người nhà, cảm thấy sống trên đời chán quá rồi thì cứ đến gặp ta, ta sẽ miễn phí đưa tiễn các ngươi đi gặp người thân nơi cửu tuyền. "
Bị ánh mắt xuân đức nhìn qua đám người kia hai chân mềm nhũn, cả đám đều ngồi trên mặt đất dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Giải quyết xong mấy con rệp thì xuân đức liền cùng long linh nhi rời đi. hắn làm như vậy cũng không phải là máu chó nhất thời mà đã suy tính cả rồi.
Việc hắn đại nạn không chết, tính cách đại biến thì dường như ai cũng đã biết rồi,vì vậy hắn mới dựa vào điểm này mà không kiêng nể gì cả. với cái danh phận đại công tử tôn gia thì hắn có giết một tí người cũng sẽ không có ai dám động tới hắn.
Nhưng mà hắn cũng đã tính đường lui cả rồi, cùng lắm thì hắn lại vận dụng bí pháp rời đi thôi , chịu khó bị thương nặng một lần nữa thì hắn tin chắc rằng không mấy ai có thể cản hắn lại, mà nếu như lâm vào đường cùng thì hắn bỏ đi một phần đạo vận để trọng sinh chứ có gì đâu nhưng bây giờ tình cảnh không có bết bát đến vậy hắn cũng không muốn làm như thế.
Dù sao ở nơi đây vẫn tốt hơn là đi ra bên ngoài từ đi tìm kiếm thuốc trị thương, hắn cũng không tin rằng trên đời lại có nhiều người tốt như thiên hoa cùng hoa tiên. vừa ra ngoài thì lại có người giúp hắn. vì thế đã muốn diễn thì phải diễn