Đến buổi tối khoảng gần 7 giờ.
Lúc này đây sau một ngày tham quan vài nơi của thánh địa bàn long thì xuân đức cũng mò về được tới nhà riêng của hắn. xuân đức sau khi quay trở về thì liền kiếm một nơi thật tốt để chuẩn bị trị thương.
Có điều hắn cảm thấy rất phiền khi có một cái đuôi ở ngay bên cạnh hắn, nhìn qua long linh nhi hắn phẩy phẩy tay nói :
" này cô bé đi đâu chơi thì đi đi , đừng có cả ngày đi cùng với ta như vậy. chẳng lẽ cô bé không có nổi một người bạn hay sao mà cứ bám theo ta suốt thế ? "
Long linh nhi sau một ngày ở cùng với xuân đức thì lá gan liền lớn hơn không ít, lúc này đây nàng cũng không có sợ xuân đức giống như sợ cọp nữa, cô nàng này phồng má lên có phần tức giận nói :
" ta đi theo ngươi thì đã sao nào, hừ hừ, có cả tá người muốn ta đi cùng mà không được đây. ngươi phải lấy điều đó làm vui mừng mới phải."
Xuân đức nhìn thấy con bé này lại giở cái tính trẻ con thì hắn không khỏi thở dài, dùng tay đập đập vào đầu con nhóc nói :
" đi ra chỗ khác chơi đi bé, người lớn có việc cần làm con nít không cần đi theo. nếu nhóc thấy quá nhàm chán thì có thể đi giết người giải tỏa tâm lý. ngày hôm nay ta thấy bên trong cái thánh địa bạn long này cũng không thiếu cặn bã đâu, nếu nhóc rãnh có thể đi ra ngoài tìm mấy tên đó giết cho sướng tay, để cho mấy tên kia sống cũng chỉ tốn không khí cùng lương thực."
Ngay lúc xuân đức đang đầu độc một cô gái ngây thơ trong sáng thì từ ngoài đi tới một nữ nhân thập phần xinh đẹp, theo sau cô gái này còn có mấy thiếu nữ khác.
Nhìn nữ nhân kia đang đi về phía bên này thì xuân đức nhịn không được nghĩ thầm.
" sẽ không phải lại có phiền phức đến nữa. "
Quả thực ngày hôm nay hắn chịu đủ, từ sáng đến giờ không mấy khi được yên ổn, toàn gặp phải đám óc heo tìm đến, xuân đức lúc này cũng mới hiểu ra ,cái tên tôn vân kia có thể sống được ở nơi này thì cần phải giàu nghị lực tới mức nào.
Quả nhiên không ra dự đoán của hắn, cô gái kia đi tới trước mặt hắn thì liền dừng lại. sau khi quan sát hắn cùng long linh nhi hai người thì nàng ta lạnh lùng nhìn hắn nói :
" tôn vân ta nói lại một lần cuối, ta không muốn dây dưa với ngươi nữa, chúng ta không phải người cùng thế giới, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng có thể lấy được ta."
Xuân đức nhìn biểu tình chán ghét trên mặt nữ nhân kia khi nhìn bản thân thì cảm thấy một trận buồn nôn, nhưng vì phải đóng vai tên tôn vân kia nên hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng không có nôn ra.
Hắn cũng nhìn nữ nhân kia với ánh mắt đầy kinh miệt, đánh giá một lượt nữ nhân trước mắt hắn phun ra một từ :
" cút."
Nghe vậy thì nữ nhân kia liền biến sắc mặt, sắc mặt nàng ta trong nháy mắt lạnh lại, nàng ta lạnh giọng nói :
" tôn vân ngươi dám bảo ta cút. ngươi có biết là đang nói cái gì không ? "
Hự.. rầm... bịch
Đáp lại nàng ta là một cú đá vào bụng, nàng ta ngay lập tức bay ngược ra phía sau, vừa bay về phía sau vừa phun ra một vòi máu hoa mĩ, mãi đến khi nàng ta đụng lên một cái cây cột mới dừng lại.
Xuân đức vốn dĩ đã không có mấy hảo cảm với nữ nhân trước mắt này rồi, đã vậy nữ nhân này còn luôn thể hiện cái bản tính cao cao tại thượng trước mặt hắn, nhìn hắn như là nhìn súc vật cấp thấp vậy.
Nhìn nữ nhân kia đang bò dậy từ mặt đất