Huyết Họa Tu Chân Giới

chuyện xưa - tìm được thứ quý giá trong cuộc đời "3 năm trước"


trước sau


(đã viết lại 28.6.20. bộ truyện đang được chỉnh sửa, nếu có chi tiết nào bất đồng ở chương sau mọi người thông cảm. cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.)

........

Xuân đức nghe tiểu xà yêu nói vậy thì mỉm cười, hắn lúc này không khỏi dùng tay bóp má tiểu xà yêu một cái nói:

“nhìn nhỏ nhỏ mà lém lỉnh.”

Tiểu xà yêu cười hì hì nói:

“ta mà.”

đột nhiên nhớ đến một chuyện, xuân đức hỏi:

"hỏi này tiểu yêu, ngày trước tại sao ngươi lại cắn ta, mà làm sao ngươi cũng đi cùng ta đến thế giới này được hay vậy?"

Nghe hắn hỏi vậy thì tiểu xà yêu làm bộ suy tư sau một lúc thì nói:

"cái đó ta cũng không biết nữa, lúc trước ta chưa thức tỉnh nên trí tuệ còn rất thấp, không nhớ được việc trước kia, ngày trước chỉ là bản năng thôi, mà đúng rồi, ngày trước củ cải sống ở một thế giới như thế nào?”


Ngồi ở bên cạnh xuân lan cùng tiểu y nghe hai người nói chuyện thì cũng nổi lên hứng thú, cả hai cô bé đều dùng ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn xuân đức.

thấy vậy xuân đức cười cười, do hắn là phân hồn của xuân đức nên cũng có một bộ phận ký ức của xuân đức, có điều không quá rõ ràng, hắn lúc này suy tư một hồi sau đó mới nói:

"thế giới huynh sống ư. so với thế giới này thì khác nhiều lắm, nơi kia chỉ có người phàm không có tu sĩ. nhưng mà có một điểm chung là huynh sống ở nơi nào cũng là kẻ thất bại, đều chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.”

nhớ đến chuyện xưa, xuân đức không khỏi thở dài nói:

“ài! cuộc đời yêu cầu những con người có năng lực, không có năng lực thì dù là ở đâu cũng chỉ là kẻ sống ở dưới đáy xã hội."

thấy tâm trạng của xuân đức không được tốt lắm, vũ y nắm lấy một cánh tay hắn an ủi, sau đó hỏi:

"ca ca có người thân nào nữa không?"

Xuân đức nhẹ gật đầu, hắn nói :

"muội nói là ở thế giới kia phải không?"

vũ y nghe vậy thì nhẹ gật đầu, xuân đức thấy thế thì khẽ cười, hắn nói:

“đương nhiên là có rồi, có điều có cũng như không mà thôi.”

xuân lan lúc này cũng ngồi lại gần, cô bé tò mò hỏi:

“làm sao lại có cũng như không hả huynh?”

xuân đức nhẹ lắc đầu nói:

“cái này hiện tại có nói bọn muội cũng không hiểu đâu, đợi bọn muội lớn lên thì sẽ tự hiểu thôi.”

Mấy cô bé nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia mất mát, có điều cũng không ai nói gì cả. tuy còn nhỏ nhưng mấy cô bé cũng hiểu chuyện này là chuyện buồn không cần biết rõ vẫn tốt hơn.

tiếp đó mọi người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị đồ ăn. không qua bao lâu thì mọi thứ đều đã sẵn sàng. một nồi lẩu thịt lớn, cùng các đồ ăn kèm. đồ ăn vừa chuẩn bị xong thì mọi người liền bắt đầu ăn.

trong bữa ăn xuân đức tò mò nhìn vũ y hỏi:

"này tiểu y, muội có biết làm sao lại có thể đi tới thế giới này không.”



Khi vũ y còn chưa kịp trả lời thì xuân lan lên tiếng thay:


"cái này huynh đừng hỏi bọn muội mà phải hỏi người kia ấy, chứ bọn muội cũng không biết vì sao mình lại có thể tới phiến thế giới này nữa."

Xuân đức nghe vậy thì cười trêu:

"hai người bọn muội thật đần, tới bản thân sinh ra như thế nào cũng không biết."

xuân đức tưởng rằng hai cô bé sẽ phản ứng rất ghê gớm, nhưng nào ngờ hai cô bé kia giống như hai con robot sắc mặt không chút biến đổi, nhẹ gật gật đầu, ngoài ra chẳng biểu cảm gì cả. về phần tiểu xà yêu thì lúc này đang nằm phỡn uống nước ngọt.

nhìn thấy vậy thì xuân đức không khỏi im lặng một hồi, sau một lúc thì hắn nói:

" này này , sao mọi người nhàm chán quá vậy, không có chút hài hước gì cả, thế mọi người có ước mơ gì không?"

xuân la cười tươi nói:

“đang tập chung ăn uống mà, đâu thể phân tâm được chứ. còn ước mơ sao? muội ước có thể biết được xuất thân của chính mình,”

Lúc này vũ y cũng ngẩng đầu lên, cô bé nhìn hắn ghi hoặc nói:

" ước mơ sao?nó là cái gì vậy? muội chỉ cần theo ca ca là được."

Tiểu xà yêu thì trực tiếp hơn nói:

"theo ngươi có ăn có uống, cần mơ gì nữa.”

Nghe được câu trả lời của ba người, xuân đức cũng cảm thấy hết biết nói gì cho phải, bó tay, bó chân toàn tập, hắn có chút đồng cảm nói :

"đến cả ước mơ cũng nghèo nàn vậy thì không biết sao này ba người bọn muội sẽ ra sao nữa đây. ài!"

Xuân lan lúc này đang uống nước ngọt, vừa uống cô bé vừa nhìn xuân đức hỏi:

“còn huynh có ước mơ gì?”

xuân đức nghe vậy thì ngẩn người nhưng sau đó hắn liền nói:

“huynh cũng chẳng có ước mơ gì cả, nhưng ước nguyện thì có, huynh muốn chăm sóc bọn muội cả đời, không để cho bọn muội chịu khổ giống huynh.”

ba cô bé nghe vậy thì trong mắt hiện lên những tia sáng khác thường. có điều ba cô bé cũng không nói cái gì mà chỉ cúi đầu tiếp tục ăn. xuân đức thấy vậy thì mỉm cười, hắn lúc này gắp thức ăn cho mọi người, sau đó lại chuyển chủ đề câu chuyện.


Bốn con người, bốn số phần, không cùng cha cũng không cùng mẹ nhưng lại có thể cùng nhau ở

một chỗ thì đó chính là duyên phận. người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn, cái duyên cái số nó quyện vào nhau thì nên quý.

cùng nhau nói chuyện xuân đức phát hiện ra một điều rất quan trọng, ba cô bé này giống như thiếu hụt về mặt tính cách vậy. giống như vũ y không cách nào để bày tỏ cảm xúc của mình. cô bé rất buồn nhưng không thể khóc, cảm thấy đau lòng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

nhìn ba cô em gái nuôi, lại nghĩ tới chính mình, xuân đức cảm thấy cuộc đời này thực vi diệu. đôi khi hắn cảm thấy như thế này cũng thật tốt, phong ấn lại một phần ký ức kia khiến hắn cảm thấy cuộc sống trở nên đáng sống hơn rất nhiều. dù con đường tương lai không biết như thế nào nhưng hắn cảm thấy bản thân đã tìm được thứ mà hắn cần ở thế giới này.

Không lâu sau đó thì mọi người đã ăn xong, sau khi ăn xong lẩu thịt thì lại tới tiết mục ăn tráng miệng bằng trái cây cùng uống nước ngọt. gọi là tráng miệng cho vui chứ bón người ăn tới khi nào nó không ăn được nữa mới thôi.

tiếp đó mọi người nằm lăn ra mà nghĩ ngơi, lúc này mọi người ở trên cao, gió mát vô cùng. ăn no xong mà được nằm nghĩ ngơi như vậy thì còn gì bằng.

...

trong lúc xuân đức cùng với bốn cô em gái đi tận hưởng cuộc sống thì trận chiến nơi xa vẫn tiếp tục diễn ra. về phần người của ác ma điện lúc này cũng đã phát hiện ra việc xuân đức cùng mấy người vũ y biến mất. mất đi xuân đức mọi người lập tức cảm thấy bất an. khi mọi người sắp loạn cả lên thì thiên tuyết đi ra trấn an mọi người.

Nghe được thiên tuyết trấn án thì mọi người liền bình tĩnh trở lại, tiếp đó mọi người đi theo thiên tuyết đi tìm xuân đức. thực ra mọi người đều có lệnh bài, còn có cả huyết mạch tương liên có thể cảm ứng lẫn nhau. nhưng do hoảng loạn nên không nhớ ra. lúc này nhớ ra mọi người đều không khỏi cảm thấy xấu hổ, có điều xấu hổ rất nhanh qua đi lúc này cả đám bắt đầu cảm ứng vị trí xuân đức.

Rất nhanh mọi người liền đã cảm ứng được vị trí của xuân đức, tiếp đó tất cả mọi người cùng nhau bay lại phương hướng cảm ứng được, không lâu sau đó bọn họ thấy một lồng ánh sáng lớn trên một ngọn núi, tới gần hơn một chút, nhìn xuyên qua lồng ánh sáng mọi người liền nhìn thấy bốn nhân ảnh.

trong đó có một người là điện chủ của bọn họ, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng xuân đức cùng với ba người vũ y, xuân lan, tiểu xà yêu đang ngủ thì trong mắt lộ ra kỳ quang.

lúc này xuân đức đang nhắm mắt cả người thả lỏng, mái tóc dài xõa ra trông rất đẹp, nằm ở trên người xuân đức là vũ y. vũ y lúc này đang nằm úp nhìn thật dễ thương, về phần tiểu xà yêu cùng xuân lan thì đang gối đầu lên tay xuân đức trong ngực ôm cái gối,miệng chảy nước miếng trông rất buồn cười.

có điều lại không ai cười, bọn họ chỉ thấy thật ấm áp, bọn họ cũng muốn có cuộc sống như vậy, rất nhiều người nhớ về cảnh xưa, nhớ lại lúc gia đình ấm cúng, rồi lại nhớ lúc gia đình vì lý do nào đó mà phải tan đàn, xẻ nghé không nhịn được đôi mắt hồng hồng.

sau khi nhìn được một lúc lâu thì có người âm thầm gạt đi nước mắt rồi đi nơi khác tìm nơi ở lại. không lâu sau đó mọi người đều rời đi, tiếp đó bọn họ lập trại ở ngọn đồi kế bên.

có điều lúc này mọi người ai nấy đều trầm mặc không nói gì, mỗi người đều có tâm sự riêng. bầu không khí rất áp lực. trong số mọi người chỉ có mấy đứa bé là vẫn vui vẻ, đùa nghịch lẫn nhau cười khúc khích, bọn nó còn nhỏ buồn cũng đến nhanh mà đi cũng nhanh, mà cũng nhờ có bọn nhóc bầu không khí dịu đi không ít.

Nhìn bọn trẻ vui đùa, trong lòng mỗi người đều tự nhủ “sau này ác ma điện cũng là nhà của bọn họ, không ai có thể phá hư ngôi nhà của bọn họ cả, kẻ nào dám làm vậy dù liều cả tình mạng cũng phải giết chết kẻ đó”.

Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện