Bên trong thế giới linh hồn của xuân đức.
lúc này người thần bí đang thông qua một quả cầu ánh sáng màu tím quan sát chủ hồn của xuân đức.
nhìn thấy chủ hồn xuân đức đang ngồi yên tu luyện, xung quanh là đủ loạn độc trùng đang vờn quanh thì người thần bí không khỏi thở dài một tiếng.
“ài! đứa nhỏ này cũng thật khắc khổ. người bình thường đã sớm không thể chịu được cảnh vạn linh phệ hồn. nếu hắn có thể trưởng thành, tương lai sau này có lẽ ta sẽ còn có cơ hội.”
lời hắn vừa dứt thì quả cầu trong tay hắn biến mất, thay vào đó là một cái đĩa cùng một cái mai rùa, cả hai thứ đồ vật này rõ ràng là hư ảo nhưng lại nhìn rất thật. từ trên hai thứ đồ vật này tản mạn ra một cổ khí tức tang thương của năm tháng để lại. tiếp đó người thần bí lại dùng hai thứ này bói một quẻ, sau khi nhìn qua quẻ tượng thì hắn lại một lần nữa thở dài.
“ài! dù cố hết sức cũng chỉ giúp hắn bình an phát triển trong thời gian ngắn, quãng đường khó khăn tiếp theo đều phải dựa vào hắn. không biết mai sau rồi sẽ thế nào, tương lai thật mờ mịt.”
lời nói của người thần bí chất chứa vô tận bi thương, nó khiến người ta nhìn thấy thì đau lòng, người nghe thì rơi lệ. giọng điệu của hắn giống như lời nói của một ông lão lúc đã về chiều, một loại bất lực cùng không cam lòng.
khác với người thần bí sống trong sầu khổ, phân thân của xuân đức sau khi phong ấn lại những ký ức kia thì hắn trở nên “vui vẻ” hơn rất nhiều, nụ cười cũng thường xuyên xuất hiện trên mặt hắn, hắn cũng hay nói đùa. đúng với bộ dạng hồn nhiên của độ tuổi mười ba.
có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy cách hành xử của người thần bí quá mức “khó hiểu” làm những chuyện rất vô nghĩa. những thực tế thì không phải vậy. mọi sự đều có căn nguyên của nó. sống đến từng tuổi của người thần bí, trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, làm sao lại không biết tới những phương pháp thông thường như những người tầm thường suy nghĩ ở trong đầu.
mọi người sẽ nghĩ hắn là đại năng, có thể làm được mọi chuyện, đây là sai lầm hắn không có vĩ đại như vậy, nếu hắn chuyện gì cũng làm được thì cũng không tới nông nỗi như lúc này. nếu hắn có thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân sẽ không bi thảm tới mức thân thể cũng không còn.
người thần bí làm nhiều thứ “kỳ quái” khiến cho nhiều người “khó hiểu” cảm thấy hắn như kẻ có lớn mà không có khôn. ví như vấn đề của xuân đức cùng dực đức chẳng hạn, mọi người sẽ nghĩ, giết chết một cái linh hồn trong hai người là xong chuyện, cần gì phải làm những thứ vỡ vẫn kia nữa. rồi cảm thấy hắn thân là đại năng mà lại phụ thuộc vào một tên phàm nhân rõ là ngớ ngẩn.
thực ra nếu là ngày trước người thần bí cũng sẽ chọn phương pháp nhanh gọn như vậy, hắn muốn bồi dưỡng người giúp bản thân thì chọn xuân đức, còn dực đức một tên phế vật thì giết đi là xong chuyện.
có điều hiện tại người thần bí không thể dựa theo lẽ thường ra bài. “số mệnh hắn đã tận”, theo mệnh hắn phải bị diệt vong. nhưng hắn không cam lòng, hắn không muốn cứ như vậy biến mất trên đời này. vì vậy hắn làm mọi thứ “đều trái với lẽ thường” để có thể thay đổi được “số mệnh diệt vong” của chính mình.
hắn lúc trước không muốn chọn người “kế thừa” nhưng lúc này hắn bắt đầu chọn. ngày trước hắn chọn đều là người tài giỏi nhưng hiện tại hắn lại chọn “một phế vật”, chung quy mọi thứ hắn đều là ngược lại với những thứ bình thường hắn làm. ở trong mắt hắn xuân đức giống như sâu kiến, nếu ngày trước dám bất kính với hắn thì hắn đã bóp chết lâu rồi. nhưng hiện tại hắn không làm như vậy, đã thế hắn còn làm ngược lại là lấy lòng xuân đức.
vì sao? hết thảy chỉ vì bốn chữ “thay đổi số mệnh”. có điều những thứ này chỉ có một mình người thần bí hiểu, hắn cũng không chia sẻ với ai cả nên không ai biết. mà thực ra người ta có biết hay không đối với người thần bí đều không quan trọng, hắn sống tới từng này tuổi rồi, suy nghĩ của những kẻ phàm phu hắn đã không để ở trong lòng.
đợi đến một lúc nào đó, đám kia tầm nhìn đủ cao, nhìn đủ xa thì có thể thấy được thâm ý trong đó. đến lúc đó hắn không cần nói thì những người kia cũng có thể ngộ ra, mà thay đổi nhận cái nhìn của bản thân.
……
học nhiều, biết nhiều, thông hiểu càng nhiều thứ thì trong lòng càng phiền muộn. năng lực càng lớn, gánh nặng cũng càng lớn, càng thêm mệt mỏi. chỉ có giống như xuân đức lúc này mới là hạnh phúc nhất.
cảm thấy bị ăn hiếp không chịu được liền tìm người tính sổ, ỷ có chỗ dựa ở phía sau lại càng thêm không kiêng nể chút gì. đây là tâm lý của người trẻ tuổi cũng không có gì lạ, dù sao đường đời rất dài, muốn nên khôn phải dại đôi ba lần. không trải qua vấp ngã sao có thể trưởng thành.
đây mới là “đạo”, là thuận theo tự nhiên. người thần bí sau một thời gian rất dài suy tư thì mới quyết định để cho xuân đức tự mình trải nghiệm toàn bộ, mà không phải do hắn truyền lại ký ức.
……
Ngày hôm sau.
Thông báo vừa ra mọi người không khỏi xôn xao bàn tán, đi theo điện chủ rèn luyện đây là một cơ hội tốt, nhưng nhân số có hạn nên không phải ai cũng được đi.
Trong lúc bọn họ còn đang không biết ai sẽ là người được chọn đi cùng điện chủ lần này thì đã có quyết định của cao tầng ác ma điện. người được đi lịch luyện cùng với điện chủ lần này là lớp trẻ tuổi, mấy người có tư chất cao, thành tích tốt, cả mấy tên chịu thương chịu khó cũng được đi cùng. không lâu sau đó liền có danh sách chính thức, người có tên trong danh sách thì vui mừng, người không có tên thì buồn rầu không thôi.
Bên trong chủ điện của lâu đài ác ma. lúc này đang có một người trưởng lão hướng về phía những người đi cùng với xuân đức lần này căn dặn.
"điện chủ chúng ta rất hiền lành nên mọi người không cần căng thẳng, cứ xem người như trưởng bối trong nhà là được. về phần đi ra ngoài không thể tự ý làm bậy, nếu không biết cái gì phải hỏi điện chủ. rõ chưa?”
Những người ở phía dưới đồng thành hô lớn:
"đã rõ thưa trưởng lão."
Vị trưởng lão kia nở một nụ cười hiền hòa, sau đó mỉm cười nói:
" tốt, đi theo ta qua gặp điện chủ."
Nói xong hắn liền đi trước dẫn đường, mọi người nhất loạt theo ở phía sau.
....
Không bao lâu sau, hơn ngàn người đã tiến vào trong ác ma tháp sau đó thông qua cổng dịch chuyển đi lên tầng 100, lên tầng 100 mọi người theo người trưởng lão đi trước đi vào trong một căn phòng ở cách công dịch chuyển mấy trăm mét. khi vào trong này thì bọn họ liền thấy cảnh tượng mấy trăm người ngồi quây tròn nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, còn điện chủ tôn kính của bọn họ lúc này đang say sưa kể chuyện.
Xuân đức đang say sưa kể chuyện nhìn thấy tên trưởng lão dẫn theo ngàn người tới thì đứng dậy nhìn qua mọi người nói :
"người cũng đã tới đông đủ rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."
Mọi người nghe vậy thì nhất loạt đứng dậy, hào hứng