Đông Phương Hạ biết chắc chắn An Nhiên nhìn thấy những người đó trong trang viên nhà họ Bek, nếu không cũng sẽ không bị một câu nói của mình dọa sợ như vậy, lập tức, cười ha ha nói: “Cậu nhóc cậu gọi điện không phải chỉ để nói với tôi những việc này chứ!”
“Lão đại, xem anh nói kìa! Chị Bek Er làm cho tôi tấm thẻ, không phải tôi vừa lấy được sao, một giây cũng không dám chậm trễ, liền gọi điện cho anh! Hỏi thăm lão đại anh sống có tốt không, và nhân tiện nhờ anh chuyển lời cho Tiểu Hàm Hàm nhà tôi, nói với cô ấy, tôi rất khỏe! Nếu nhớ tôi, mỗi ngày tôi chỉ có nửa tiếng vào lúc sáu giờ tối, cô ấy có thể gọi điện cho tôi vào lúc đó, hoặc là tôi gọi cho cô ấy”.
Giọng điệu của An Nhiên khiến Đông Phương Hạ nghe mà thấy chua loét! Gọi điện cho lão đại, vãi, bảo mình làm nhân viên chuyển phát mới là thật! Còn Tiểu Hàm Hàm chứ! Gọi thân thiết như vậy! Tôi khinh!
Đông Phương Hạ cạn lời: “Không phải cô ấy có điện thoại à, cậu không biết tự liên lạc với cô ấy à!”
“Tôi gọi mấy lần cô ấy đều tắt máy, lão đại, anh nói xem không phải cô ấy đợi tôi vừa đi thì tìm bạn trai khác chứ!”, An Nhiên mếu máo.
“Xem cậu kìa! Được rồi được rồi, có thời gian tôi đến đại học Yên Kinh hỏi giúp cậu”.
“Không được, lão đại, anh phải nhanh lên! Nếu cô ấy quên tôi, tôi… làm thế nào, lão đại, anh rủ lòng tốt, nếu có người theo đuổi cô ấy, anh trực tiếp phái người thiến người đàn ông đó, giúp tôi nhé!”
Đông Phương Hạ nghe xong, thực sự muốn bay sang Châu Úc đánh An Nhiên một trận! Người ta thường nói lòng phụ nữ là độc nhất, An Nhiên này, tuổi còn nhỏ, một khi nổi ác, lòng dạ cũng không tốt! Giúp cậu ta thiến người khác, còn nói bảo mình rủ lòng tốt! Mình…
Đông Phương Hạ khóc không ra nước mắt: “Trương Hàm là bạn gái của cậu, sao cậu không tin cô ấy! Được rồi, đừng oán thán nữa! Tôi hỏi giúp cậu”.
“He he… Tôi biết lão đại tốt nhất mà!”, An Nhiên vừa mới ủ rũ liền thay đổi ngay.
“Đừng nói lòi mắc ói nữa! Tôi không phải ‘kính’, không như vậy”.
Đông Phương Hạ không thèm nói nhảm nhí với cậu nhóc An Nhiên! Anh nói xong, trực tiếp tắt điện thoại! Nhưng, lúc này điện thoại trong tay lại vang lên! Đông Phương