Tối qua sát thủ của “Phong Ba” đã hủy chiếc Mercedes phiên bản giới hạn của Đông Phương Hạ! Dạ Ảnh về đến tổng bộ Lang Quân lập tức liên lạc với Ngô Tuấn, sớm nay, Ngô Tuấn đã phái người đưa một chiếc Rolls-Royce đến tiểu khu Long Uyển.
Rolls-Royce màu đen, loại xe đẳng cấp này, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm! Bất luận là thân phận, địa vị, quyền thế, tiền bạc, đều không được thiếu!
Chiếc xe này cũng là mấy ngày trước Bek Er cho người đưa đến Yên Kinh, mục đích là cho Đông Phương Hạ! Bek Er biết Đông Phương Hạ có nhiều kẻ địch ở Yên Kinh, cho nên đưa chiếc xe có tính năng chống đạn đặc biệt tốt đến.
Nội thất trong xe chỉ có thể dùng chữ xa xỉ để hình dung! Đối với việc này, Đông Phương Hạ và Tây Môn Kiếm lại không thấy gì lạ, nhưng Bạch Vỹ thì khác! Tuy anh ta cũng là người hiểu biết rộng, nhưng với thân phận của Huyết lang, chắc còn chưa đạt đến điều kiện có được chiếc xe như này! Nhà họ Đông Phương có quyền, có địa vị, nhưng chỉ hạn chế ở nước Z, so với những người có thế lực siêu cấp trên thế giới, thì… Huống hồ nhà họ Đông Phương không có nhiều tiền như vậy! Điều này khiến Bạch Vỹ hơi thắc mắc.
Thắc mắc thì thắc mắc, Bạch Vỹ sẽ không lên tiếng hỏi Đông Phương Hạ điều gì, Huyết Lang, toàn thân từ trên xuống dưới đều là bí ẩn!
Đông Phương Hạ ngả người trên tựa ghế đắt đỏ! Đôi mắt hơi nhắm lại! Không biết đang nghĩ gì, sắc mặt bình thản, không nhìn ra sự thay đổi trong thần sắc.
Bất luận giàu nghèo, Đông Phương Hạ luôn có trái tim bình tĩnh! Những nơi cao cấp sang trọng, anh đến quá thường xuyên, những nơi nghèo nàn lạc hậu, số lần anh đặt chân đến cũng không ít, đủ mọi loại người, Đông Phương Hạ đều gặp qua!
Đông Phương Hạ lúc này, đang nghỉ ngơi! Khóe miệng cười nhàn nhạt, lạnh lùng lại không mất đi vẻ nho nhã.
Lát sau, anh mới mở đôi mắt, chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngắm con phố dài vô tận, và đám đông đi lại trên đường.
Bạch Vỹ thấy hình như Đông Phương Hạ không suy nghĩ chuyện khác, mới lên tiếng nói: “Huyết Lang, cậu bảo tôi lôi kéo vài quân nhân xuất ngũ vào Lang Quân, tôi đã tìm được rồi”.
“Ồ…”
Đông Phương Hạ thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nghiêng khuôn mặt anh tuấn.
Bạch Vỹ nhìn ánh mắt sáng đẹp của Đông Phương Hạ, gật đầu nói: “Ừm, tôi có một người anh em, anh ấy là quân đặc chủng xuất ngũ, vì công việc rất khó tìm, hai năm nay anh ấy vẫn ở