Nhóm người Tây Môn Kiếm vừa rời đi, Đông Phương Hạ nói với Hồ Ngạn Hạo và Bạch Vỹ: “Anh Hồ, Thanh Long Đường và Tổng Bộ giao cho anh! Bạch Vỹ, anh phải để ý đến các đường khác, Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh sẽ rất bận, có một vài việc anh cần gánh vác! Phải rồi, người ở trong đĩa CD anh xác định được là ai chưa?”
“Huyết Lang yên tâm! Trong khoảng thời gian này chúng tôi sẽ cố gắng trì hoãn, đợi các anh em hồi phục!”
“Vẫn chưa rõ là ai, nhưng cảm thấy có chút quen mắt!”, Bạch Vỹ chau mày nói.
Mày kiếm của Đông Phương Hạ khẽ chau lại: “Không cần vội, quen mắt là đủ rồi! Đi đi!”
“Vâng”.
Trước khi rời đi, Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo không nhịn được liếc nhìn Tiểu Lâm, ma nữ này, sao lại trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi! Còn khá quy củ nữa.
Vẫn là Huyết Lang tài giỏi, có lẽ chỉ có cậu ấy mới có thể trấn áp được Tiểu Lâm!
Về việc Thư Lăng Vy bị hãm hại, trong lòng Đông Phương Hạ không nén được cơn giận, nhưng anh đã giấu cơn tức giận này đi! Mỗi người đều có giới hạn của mình, giới hạn của Đông Phương Hạ chính là người thân và người yêu của mình!
Tưởng rằng mối quan hệ với Thư Lăng Vy sẽ trở nên lạnh nhạt, nhưng sự khoan dung của Thư Lăng Vy khiến Đông Phương Hạ càng thêm quý trọng người phụ nữ của mình! Khúc nhạc đệm này, đã giúp làm tăng thêm tình cảm ban đầu của bọn họ! Mặc dù thời gian quen biết không lâu, nhưng tình cảm giữa bọn họ là thật.
Tình yêu cùng chung một nhịp điệu luôn có thể tạo ra được những chương nhạc êm dịu và hài hòa nhất.
Tình yêu chân chính đó là hai người vui vẻ thoải mái khi ở bên nhau, mà không có áp lực.
Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy ở cùng nhau, chính là cảm giác này!
Yêu nhau dễ bên nhau khó.
Điều quan trọng nhất khi ở bên nhau là sự khoan dung và thỏa hiệp, dựa trên sự tin tưởng và thấu hiểu.
Không có sự khoan dung và thỏa hiệp, hai người không thể chung sống với nhau.
Đông Phương Hạ đã hiểu sâu sắc về điều này!
Nói với Dạ Phong vài câu, sau khi Dạ Phong rời đi! Đông Phương Hạ mới quay sang hỏi Tiểu Lâm đang nói cười với Thư Lăng Vy: “Tiểu Lâm, lúc em đến đây sư phụ thế nào?”
“Không giống như trước đây, cả ngày chỉ mân mê đám hoa cỏ của ông ấy, nhưng từ lúc tiểu thư sinh tên An Nhiên đó đến, sư phụ bắt đầu hành hạ người, cả ngày đem tên tiểu thư sinh đó giày vò chết đi sống lại! Hi hi, sư huynh, tên tiểu thư sinh đó rất xảo quyệt!”
Hừ! Sư huynh, tên tiểu thư sinh đó còn bị em đánh cho một trận, nhưng chuyện này em không thể nói cho anh biết được! Giọng điệu của