Tôi đây bên ngoài còn có bao nhiêu người phụ nữ ấy à? Mẹ kiếp, nghĩ tôi đây là ngựa giống sao! Ba cô vợ chưa cưới cũng không phải tôi đây tự tìm đâu.
Bộ dạng Đông Phương Hạ oan ức.
Yếu ớt nói: “Không có, cô quản tôi như vậy tôi nào dám ra ngoài tìm nữa!”
Tin mấy lời này của anh heo nái cũng biết leo cây rồi! Thư Lăng Vy sẽ không bị bộ dạng của Đông Phương Hạ lừa gạt: “Ha ha…ha ha…Đông Phương Hạ anh vậy mà lại sợ phụ nữ! Có mà lừa quỷ!” “Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào! Nhưng ở bên ngoài tôi thực sự không có ai!”
“Không có phụ nữ, nhưng hẳn là có người tình!!!”
“Không có!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Được, tin anh một lần!”
Thư Lăng Vy biết, cứ nói mãi vấn đề này cũng chẳng có kết quả gì! Người như Đông Phương Hạ, không ra ngoài tìm gái đã là không tệ rồi! Nếu hạn chế anh, ngược lại sẽ phản tác dụng!
“À đúng rồi! Sao đột nhiên anh lại có một cô sư muội vậy, trước đây không thấy anh nói đến!”
Nghĩ đến Tiểu Lâm, Thư Lăng Vy cảm thấy rất kỳ quái, một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lại dám đánh nhau với cao thủ như Tây Môn Kiếm! Vừa nãy, từ lời nói của Đông Phương Hạ, vết thương trên người Đông Phương Hạ là do cô bé ấy gây ra, điều này có vẻ khó có thể xảy ra được! Cho dù Tây Môn Kiếm không nhẫn tâm ra tay với một cô gái nhỏ, nhưng hẳn là vẫn có thể tránh được chứ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ cười ha ha một tiếng.
Nói: “Không phải cô bắt tôi việc gì cũng phải báo cáo với cô chứ! Thư Lăng Vy, tôi biết cô muốn nắm giữ trái tim tôi, nhưng phương pháp này của cô không dùng được!”
Nói xong, Đông Phương Hạ còn