Khi Tây Môn Kiếm trầm tư suy nghĩ những điều này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, lập tức, anh ta cùng Bạch Vỹ xuống xe! Đông Phương Hạ trải qua trận đại chiến cơ thể, không những không tốn sức lực, ngược lại còn tinh thần phơi phới! Nhưng lại thấp thoáng nhìn thấy mồ hôi trên trán.
Đông Phương Hạ thấy Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đi đến, Tây Môn Kiếm còn đưa một tờ giấy ăn cho mình, anh cười bất lực! Mẹ kiếp, Thư Lăng Vy quá mạnh rồi, suýt nữa vắt khô mình! Cứ như vậy, một đêm, Thư Lăng Vy được thỏa mãn, Nam Cung Diệc Phi chỉ có thể uống canh thôi, phải mau chóng bổ sung dinh dưỡng, điều chế ra thứ mà sư phụ cho mình để uống!
Nhưng, lần này Thư Lăng Vy ít nhất cũng phải ba ngày mới xuống giường được! Cũng may hiệu quả cách âm của xe này tốt, nếu không âm thanh hoan lạc vừa nãy, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nhất định nghe thấy.
Đông Phương Hạ nhìn môi trường của khu một lượt, dẫn Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đi về phía biệt thự bên đó, sau khi chắc chắn là ở đây mới ấn chuông.
“Các cậu tìm ai?”
Người mở cửa là một người phụ nữ, bà ta nhìn ba người Đông Phương Hạ thấy đều đi tay không, ánh mắt bừng sáng bỗng tối lại, giọng điệu cũng thay đổi.
“Xin hỏi cục trưởng Phương có nhà không?”
“Lão Phương, có người tìm ông!”, người phụ nữ hô gọi về phía phòng khách rồi quay người đi vào, mặc kệ ba người Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ thấy vậy cười lạnh một tiếng! Đúng là đồ hám lợi, nếu trong tay tôi xách đầy quà, mẹ kiếp, có phải bà gọi tôi là “tổ tông” rồi không.
Vãi.
Tuy cục trưởng Phương là cục trưởng của mấy vùng ở Yên Kinh, nhưng thực lực không thể coi thường,