Đông Phương Hạ bộ dạng như người dưới, mời Nam Cung Diệc Phi đến chỗ của mình ngồi!
Trước nhiều học sinh của mình như vậy, Nam Cung Diệc Phi sao có thể ngồi xuống nghỉ ngơi chứ: “Anh nằm thì cứ việc nằm, kệ tôi!”
“Đây là cô nói nhé, không phải tôi không quan tâm cô!”, Đông Phương Hạ cười ha ha một tiếng, lại nằm xuống, vặn một chai nước uống.
Nam Cung Diệc Phi biết muốn Đông Phương Hạ đi tập luyện, còn khó hơn lên trời, có thể đi đến đây đã là không tệ rồi! Nhìn đến những học sinh đang tham gia huấn luyện quân sự ở cách đó không xa, nói với Đông Phương Hạ: “Không muốn đi tập luyện quân sự thì đi chỗ khác chơi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến người khác”.
Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Hạ cười ha ha một tiếng: “Sao có thể nói anh làm ảnh hưởng đến người khác chứ! Vợ…”
“Tôi nói rồi, ở trường học không cho phép được gọi tôi như vậy!”
Nam Cung Diệc Phi không chịu nổi bộ dạng cà lơ phất phơ của Đông Phương Hạ, không đợi Đông Phương Hạ nói xong, liền ngắt lời.
Vẻ mặt cũng thay đổi, không giống với như lúc ở nhà, ngược lại có chút nghiêm túc hơn.
Đông Phương Hạ đương nhiên biết suy nghĩ của Nam Cung Diệc Phi, dù sao ở đây cũng là trường học! Lập tức, làm dấu “OK”.
Nói: “Vâng, thưa giáo viên hướng dẫn! Đợt huấn luyện quân sự này, tôi thật sự không có hứng thú tham gia, quá lãng phí thời gian! Tôi đến đây, chủ yếu là để gặp cô và mấy người An Nhiên bọn họ, nhưng cô tập luyện cùng với bọn họ như vậy, quá vất vả rồi!”
“Thật không ngờ cậu ấm như anh còn biết quan tâm đến người khác!”, ánh mắt Nam Cung Diệc Phi nhìn đến học sinh trong sân bãi, nói: “Là giáo viên hướng dẫn của bọn họ, thì phải làm đúng trách nhiệm của mình, bạn học Đông Phương, anh là một sinh viên, có phải cũng nên làm đúng trách nhiệm của mình, tôn trọng kỷ luật!”
Trời…Nam Cung Diệc Phi này, còn thực sự coi mình là học sinh của cô! Xem xem, giọng điệu cũng thay đổi rồi, còn đâu là nàng dâu lúc ở nhà nữa sao! Vẻ mặt Đông Phương Hạ buồn bực.
Đúng lúc này, tiếng còi nghỉ giải lao vang lên, các tân sinh viên giống như nghe tin nhân dân trong cả nước được giải phóng, như ong vỡ tổ chạy đến chỗ râm mát, nằm xuống!
Bạn cùng phòng của Đông Phương Hạ, Lục Phong, Tạ Vũ Thần, An Nhiên ba người chạy về phía anh, trực tiếp kéo Đông Phương Hạ sang một bên, ba người thoải mái nằm lên vị trí vốn Đông Phương Hạ đang nằm nghỉ ngơi, bọn họ mồ hôi nhễ nhại, cũng không hỏi nước khoáng bên cạnh là của ai, vặn nắp uống “ừng ực ừng ực”.
Thấy vậy, Nam Cung Diệc Phi mang theo nụ cười ôn hòa, đi đến hỏi thăm từng sinh viên của mình! Khuôn mặt An Nhiên có chút tái nhợt, dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ, ấm ức nói: “Lão đại tôi nói này, bất công quá đi! Tân sinh viên của cả trường chỉ có một mình anh là không tham gia tập quân sự”.
“Đúng vậy! Thân là lão đại,