Đông Phương Hạ vỗ vai Tạ Vũ Thần, đứng lên nhìn xung quanh một lượt.
Tối qua anh kích thích Tư Mã Lâm như thế, theo lý mà nói, con trai ông ta là Tư Mã Trưởng Phong biết anh học ở đại học Yên Kinh thì nhất định sẽ tới tính sổ với anh, huống chi anh từng giết anh trai anh ta nữa.
Hiện tại đã gần mười giờ rồi, sao Tư Mã Trưởng Phong vẫn chưa tới? Giữa anh và nhà họ Tư Mã có món nợ máu, có lý nào Tư Mã Trưởng Phong lại nhịn được!
Đang suy tư thì chuông điện thoại của Đông Phương Hạ vang lên.
Thấy là Hác Hiên gọi tới, trên môi Đông Phương Hạ hiện lên nụ cười vui mừng.
Anh ấn phím bắt máy, nói vài câu với Hác Hiên, báo địa điểm cho anh ấy rồi tắt máy.
Ở bên cạnh, mặc dù Nam Cung Diệc Phi đang quan tâm học sinh của mình, nhưng vẫn chú ý tới Đông Phương Hạ.
Trong lòng cô cũng lo rằng nhà họ Tư Mã trả thù anh, bây giờ thấy anh nghe điện thoại, không khỏi trầm ngâm suy tư, do dự giây lát rồi đi tới.
“Sao thế?”
Thấy Nam Cung Diệc Phi nhíu mày, Đông Phương Hạ mở to mắt, lắc đầu rồi cắn môi nói: “Không có gì, có việc cần đi ra ngoài.
Cô giáo, làm phiền cô nói với trường giúp tôi nhé!”
Trên cơ bản Đông Phương Hạ chưa bao giờ nghiêm chỉnh khi nói chuyện với Nam Cung Diệc Phi, đương nhiên là sau khi anh biết đối phương là vợ chưa cưới của mình.
Về điểm này, Nam Cung Diệc Phi cũng có thể phát hiện ra.
Tuy rằng Đông Phương Hạ gọi cô là “cô giáo”, nhưng không khó để phát hiện ra anh đang trêu ghẹo cô.
Ngay lập tức, cô lườm Đông Phương Hạ một cái, lo lắng nói: “Anh cẩn thận đó, đừng coi thường thế lực nhà họ Tư Mã!”
Đông Phương Hạ gật đầu, bĩu môi nói: “Đúng là nhà họ Tư Mã rất lớn mạnh, nhưng Đông Phương Hạ này cũng không phải kẻ dễ chơi! Yên tâm đi, mẹ tôi còn chờ cô cho bà ấy bế cháu trai nữa, ha ha…”, nói xong, Đông Phương Hạ còn liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Nam Cung Diệc Phi, sau đó mới cười gian lái xe rời khỏi đại học Yên Kinh.
May mà Đông Phương Hạ không nói lớn tiếng, đám bạn học không nghe thấy.
Nam Cung Diệc Phi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn phản kích thì Đông Phương Hạ đã đi xa rồi, chỉ có thể đứng tại chỗ thầm mắng