“Xem em lo lắng kìa! Không sao, trước khi đến đây anh đã kiểm tra qua rồi, không có ai đi theo anh! Cho dù có người đi theo, nói không chừng bọn chúng sẽ cho rằng anh đến đây là để xin lỗi em, huống hồ anh còn mang theo Thư Lăng Vy!”
Đông Phương Hạ không lo lắng, Diệc Phi cũng không lo lắng nữa! Người đàn ông của cô nhìn thì có vẻ hi hi ha ha, không nghiêm túc, nhưng suy nghĩ rất tỉ mỉ, cũng không phải là người làm việc một cách liều lĩnh.
“Vậy thì tốt!”, Diệc Phi nặng nề thở ra một hơi.
Đông Phương Hạ cười he he, đứng dậy ngồi ở giữa hai người phụ nữ, mỗi tay ôm một cô: “Tôi nói này các cô vợ, thời gian yên bình ngồi bên nhau như này thật quá ít, ít đến đáng thương!”
Nghe thấy vậy, Thư Lăng Vy đặc biệt không trêu chọc Đông Phương Hạ, liền dựa vào trước ngực Đông Phương Hạ! Giống như Đông Phương Hạ nói, hiện tại mọi người đều bận, thời gian ở cùng nhau thực sự rất ít, Thư Lăng Vy cô còn tốt hơn chút, thời gian ở cùng Đông Phương Hạ khá nhiều! Nhưng Diệc Phi, trong những ngày này, số lần gặp Đông Phương Hạ chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay! !
Diệc Phi không để Đông Phương Hạ ôm lấy mình, ở đây là văn phòng! Nơi làm việc, không phải là nhà, không phải muốn làm gì thì làm! Mặc dù cô cũng muốn lao vào vòng tay người đàn ông mà mình ngày đêm nhớ mong, ngày đêm lo lắng! Nhưng vẫn nhấc tay của Đông Phương Hạ ra, lắc đầu với Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ hiểu nỗi băn khoăn của Diệc Phi, ngay sau đó, cũng không nói thêm gì nữa!
“Đông Phương Hạ, hôm nay anh đến có việc gì sao?”
“He he…cũng không có việc gì lớn, chỉ là nhớ em! Đến thăm em một chút”, nhìn đến dung nhan tuyệt thế không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu đàn ông này, Đông Phương Hạ đẩy nhẹ Thư Lăng Vy ra, đặt tay lên đôi má trắng hồng căng muốt của Diệc Phi, nhẹ nhàng nói: “Thế nào! Mấy hôm nay vẫn ổn chứ?”
“Đều ổn cả! Anh không cần lo lắng, anh cứ bận việc của anh”.
Trong lòng Diệc Phi liền cảm thấy ấm áp, bận rộn lâu như vậy, mặc dù biết người đàn ông của mình rất bận! Nhưng một câu hỏi thăm như này, chính là thứ cô luôn mong muốn.
Đối với Diệc Phi mà nói, thứ cô mong muốn không nhiều! Một câu quan tâm của người yêu, có thời gian gọi điện cho cô là được.
Đông Phương Hạ gật đầu! Mỉm cười: “Đừng làm mệt quá! Đợi anh xử lý xong việc lần này, sẽ dành thời gian bên cạnh mọi người”.
“Ừm…có phải anh có việc cần tìm tổng giám đốc không?”
“Mấy việc đó không gấp, chủ yếu là đến thăm em! Phạm Bân anh ấy hẳn