Hoàng Vỹ Kỳ nhìn vào mắt Tạ Vũ Thần, để lộ ra tình cảm anh em thắm thiết.
A Phi cũng hơi kích động, hào hùng nói: “Vũ Thần, chỉ cần có cậu, đám cao thủ kia là cái đếch gì! Hải Sa Bang của tôi nhất định sẽ thắng hai trận đấu, chúng ta…”
“A Phi!”, A Phi đang nói hăng thì Hoàng Vỹ Kỳ lại xua tay ngắt lời, bởi vì anh ta phát hiện ra điểm hơn người của Đông Phương Hạ và Lục Phong, bèn nhìn Đông Phương Hạ một cái rồi nói với Tạ Vũ Thần: “Người anh em, không giới thiệu bạn cậu cho anh sao?”
Nghe vậy, Tạ Vũ Thần mới nhớ ra mình quên mất chuyện này.
Anh ta đang định giới thiệu thì Đông Phương Hạ đã giơ tay ra: “Đông Phương Hạ, lão đại trong kí túc của Vũ Thần!”
“Lục Phong, cũng là bạn cùng phòng với Vũ Thần!”
Hoàng Vỹ Kỳ lịch sự bắt tay Đông Phương Hạ và Lục Phong, sau đó hào sảng nói: “Hai người anh em, các cậu là bạn của Vũ Thần thì cũng là bạn của Hoàng Vỹ Kỳ này, mọi phí tổn tối nay cứ để anh lo, các cậu chơi cho đã đi, đừng khách sáo với anh!”
“Anh Hoàng khách sáo quá rồi! Anh sảng khoái như thế thì bọn tôi cũng không lằng nhằng, chưa biết chừng sau này chúng ta sẽ trở thành anh em ấy chứ!”, trong lời nói của Đông Phương Hạ mang theo hàm ý, chỉ không biết Hoàng Vỹ Kỳ có nghe ra không thôi.
Hoàng Vỹ Kỳ không biết thân phận của Đông Phương Hạ, làm sao có thể biết được suy nghĩ của anh.
Anh ta lập tức đứng lên nói: “Chúng ta sẽ trở thành anh em! Tôi đi làm việc trước đây!”
Đông Phương Hạ gật đầu, đợi đến khi Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi đi rồi, anh mới nhích lại gần Tạ Vũ Thần, hỏi dò: “Cậu là người của Hải Sa Bang?”
“Hoàng Vỹ Kỳ và A Phi là đồng hương của tôi, đồng thời cũng là anh em lâu năm.
Tuy rằng tôi không phải người của Hải Sa Bang, nhưng…”
Hiểu rồi! Giữa Tạ Vũ Thần và Hoàng Vỹ Kỳ có mối quan hệ như thế thì lý do mà Tạ Vũ Thần tới đây tối hôm nay cũng không giống với sự tưởng tượng của anh nữa, huống chi vừa rồi A Phi còn nói câu đó.
Nhưng kể ra Hoàng Vỹ Kỳ đúng là hào sảng thật, không để ý mấy chuyện vụn vặt.
Đông Phương Hạ bất đắc dĩ thở dài, rót hai ly rượu, đưa cho Tạ Vũ Thần một ly: “Nào, trước khi đánh nhau, tôi vẫn là lão đại của cậu!”, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tạ Vũ Thần, Đông Phương Hạ híp mắt nói tiếp: “Tôi là người của Lang Quân!”
“Cái gì? Anh là người của Lang Quân?”
Đôi mắt của Tạ Vũ Thần trợn tròn lên, hiển nhiên là quá mức ngạc nhiên.
Đông Phương Hạ khẳng định lại: “Cậu là anh em của