Nhìn thấy cảnh ấy, Đông Phương Hạ biết người phe mình tới rồi, nhưng anh không nhìn về phía đó, mà là ngồi im cắn hướng dương.
Biến đổi bất ngờ ấy khiến những người tới đây quẩy đêm hơi nổi quạo.
Lục Phong, An Nhiên và tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Lúc này, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh và Dạ Phong dẫn mười mấy anh em trong Lang Quân tới.
Lúc nhìn thấy hai chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong, trong mắt nhiều người hiện lên nét tham lam, chỉ muốn đè hai cô gái ra.
Có người còn nuốt nước bọt liên tục, cảm thấy đầu óc choáng váng, đẹp quá đi mất!
Ba người Hồ Ngạn Hạo biết Đông Phương Hạ ở đây, ngay khi vào quán bar, bọn họ lập tức nhìn bốn phía xung quanh.
Bởi vì đông người, người đằng trước che khuất Đông Phương Hạ, vậy nên tạm thời bọn họ chưa tìm ra vị trí cụ thể của anh.
Khi thấy cảnh này, đám người vốn cảm thấy bất mãn vừa rồi lập tức hiểu ra đây là vụ sống mái của xã hội đen, ngoan ngoãn ngậm cái miệng đang kêu gào lại, đồng thời nhường vị trí cho bọn họ.
“Lão đại, chắc chúng ta không xui xẻo thế chứ, khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, vậy mà lại gặp một vụ tranh chấp xã hội đen”.
Tuy nói như vậy, nhưng An Nhiên vẫn rất hưng phấn, như thể chưa từng gặp xã hội đen đánh nhau.
Vừa nói cậu ta vừa chen vào đám đông.
Lục Phong thấy Đông Phương Hạ không có ý định tới đó, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
Lão đại là người của Lang Quân, sao phe mình tới mà lại không đi qua?
Trên tầng hai quán bar, Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần và A Phi đi xuống.
Không ai nhìn ra được điều gì từ vẻ mặt của Hoàng Vỹ Kỳ và Tạ Vũ Thần, nhưng sắc mặt của A Phi khá khó coi, thỉnh thoảng còn đánh mắt về phía Đông Phương Hạ, xem ra Tạ Vũ Thần đã nói chuyện vừa rồi cho bọn họ rồi.
“Ha ha ha… Anh Hồ, anh đúng giờ đấy! Sao chỉ dẫn theo vài người thế này? Lẽ nào anh không sợ tôi lật lọng, bắt hết các anh lại?”
Hai phe đứng đối mặt