Thấy vậy, An Nhiên vốn đang trong đám đông cũng muốn đi lên theo, không ngờ bị Lục Phong vừa đi đến kéo lại: “Nhóc con, cậu muốn chết à! Cậu nghĩ rằng đây là trò chơi à!”
“Đương nhiên tôi biết không phải trò chơi, nhưng lão đại anh ấy...!tôi đi kéo anh ấy về!”, An Nhiên trợn mắt.
“Lão đại anh ấy không sao!”, Lục Phong nói xong, chuyển ánh mắt từ người An Nhiên vào trong đám đông.
Xuyên qua đám đông, Đông Phương Hạ hiên ngang đi về phía đám Hồ Ngạn Hạo!
“Huyết Lang!”
Hồ Ngạn Hạo và anh em Lang Quân nhìn thấy Đông Phương Hạ, đều khom lưng cúi chào, giọng nói vô cùng vang vọng, hưng phấn! Đám người Hoàng Vỹ Kỳ nghe thấy anh em Lang Quân gọi Đông Phương Hạ là “Huyết Lang”, liền sửng sốt tại chỗ!
Soạt! Đông Phương Hạ là Huyết Lang của Lang Quân, trẻ như vậy, ra ngoài chơi mà không mang theo người, thật to gan quá! Nhìn thế nào cũng giống cậu ấm, sao Hồ Ngạn Hạo lại đi theo loại người như này!
Không chỉ Hoàng Vỹ Kỳ không ngờ, ngay cả bạn cùng phòng Tạ Vũ Thần cũng không ngờ Đông Phương Hạ là thủ lĩnh của Lang Quân!
Mọi người rì rầm bàn tán!
Đông Phương Hạ đảo mắt nhìn các anh em của mình một lượt, sau đó, quay người mang theo nụ cười tà mị nói với Hoàng Vỹ Kỳ: “Anh Hoàng, không cần ngạc nhiên! Anh Hồ để ý đến anh, cho thấy anh không tồi! Thế này đi, để Hải Sa Bang của anh thua tâm phục khẩu phục, thi đấu ba trận, chỉ cần Lang Quân chúng tôi thua một trận, chúng tôi rời đi ngay lập tức!”
Anh nói xong, một dòng sát khí khiến người ta khó thở ập thẳng vào anh em Hải Sa Bang, giờ khắc này Đông Phương Hạ đùa giỡn với đời dường như biến thành người khác, lại coi thường đám người Hoàng Vỹ Kỳ.
Ba người Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần, A Phi bị ánh mắt của Đông Phương Hạ nhìn đến rùng mình! Sát khí này thật sắc bén! Hoàng Vỹ Kỳ không thể không nhìn nhận lại Đông Phương Hạ từ đầu.
Tạ Vũ Thần biết Đông Phương Hạ rất mạnh, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lực của Đông Phương Hạ! Toàn thân A Phi không tự nhiên, giống như bị lột sạch đứng trước mặt mọi người.
“Huyết Lang, cậu cũng coi thường Hải Sa Bang chúng tôi quá!”, Hoàng Vỹ Kỳ lấy dũng khí nói.
Đôi mắt màu đen của Đông Phương Hạ híp thành đường thẳng, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đấu một trận để nhìn thấy bản lĩnh