Đông Phương Hạ cố nhịn cười, hai vai không ngừng run rẩy.
Anh vừa gắp thức ăn cho vào miệng là lập tức bị sắc.
“Khụ khụ khụ...”, Đông Phương Hạ sắp cười ra nước mắt luôn rồi.
“Con trai, con ăn từ từ thôi, có ai giành với con đâu!”
Thấy thế, Hác Hàm Nguyệt đau lòng nói.
Giây tiếp theo, Đông Phương Hạ bỗng cười phá lên, ngồi xổm xuống dưới đất.
Gia giáo của nhà họ Đông Phương rất nghiêm ngặt, huống chi còn có ông cụ ở đây.
Chắc cũng chỉ có một mình Đông Phương Hạ dám làm thế trước mặt ông cụ thôi, đâu còn người thứ hai nữa.
Vì tiếng cười ấy, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào người Đông Phương Hạ.
Thấy anh ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất cười nắc nẻ, Đông Phương Hùng bực mình, muốn dạy cho thằng cháu này một bài học.
Nhưng ông cụ đang ở đây, nên ông ấy không dám.
Thấy vậy, ông cụ chỉ lắc đầu, sao đứa cháu trai này lại ngồi xổm xuống đất cười thế kia? Thấy Đông Phương Hùng tức đến mức trợn ngược mắt lên, ông cụ không mắng Đông Phương Hạ, không có nghĩa là sẽ không mắng Đông Phương Hùng, lập tức nghiêm giọng nói:
“Đông Phương Hùng, anh đường đường là một trung tướng, chẳng lẽ còn không hiểu quy củ hả? Có cần tôi đọc lại gia quy của nhà họ Đông Phương cho anh nghe không?”
Nói xong, Diệc Phi dìu Đông