“Gì đấy? Anh đá tôi làm gì? Còn đòi uy hiếp tôi nữa!”
“Cháu đá chú? Cháu đá chú bao giờ?”
Đông Phương Hạ càng thêm nghi ngờ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của chú hai không giống như đang vu oan cho mình, anh bèn ngước mắt nhìn sang.
Phát hiện ra ánh mắt đắc ý của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ sửng sốt.
Anh bất chợt cúi người nhìn xuống gầm bàn, mới thấy chú hai duỗi dài chân, hoàn toàn chắn trước chân anh.
Nếu Thư Lăng Vy muốn đá anh thì nhất định sẽ đá trúng chú hai.
Đông Phương Hạ không khỏi phiền muộn.
Anh muốn nói với chú hai là không phải anh đá, nhưng dù sao Thư Lăng Vy cũng là người phụ nữ của anh, không thể làm cô xấu hổ được.
Đôi mắt của Đông Phương Hạ đảo quanh, vừa ăn cơm vừa nín cười, lén gửi tin nhắn cho Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy vẫn luôn chú ý Đông Phương Hạ, thấy anh và chú hai thì thầm gì đó với nhau, ánh mắt của chú hai như muốn lôi anh ra ngoài xử bắn, còn Đông Phương Hạ thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Cô đang định đá Đông Phương Hạ một cái nữa thì chiếc điện thoại trong túi rung lên.
“Thư Lăng Vy, cô muốn chết phải không? Không thấy tôi bị thương hay sao mà lại dùng sức lớn như thế?”
Đọc được tin nhắn của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy lập tức nhắn lại: “Hừ,