Đông Phương Hạ nhận lấy tư liệu, nhưng không vội vã xem ngay, mà đặt lên bàn rồi nói với Bek Er: “Đợi em đi rồi anh xem”.
“Anh muốn em đi thật nhanh sao?”
“Em nghĩ xem”.
“Không muốn, đúng không? Nhưng em bắt buộc phải đi.
Bek Ji, anh ở đây nhất định phải cẩn thận, không được chủ quan.
Bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng phải bảo toàn tính mạng.
Chỉ cần anh còn thở thì tất cả đều có khả năng.
Có anh, nhà họ Bek sẽ hưng thịnh, thiếu anh, nhà họ Bek sẽ diệt vong!”
Nghe những lời nói đó, lại nhìn thấy ánh mắt khác thường của Bek Er, Đông Phương Hạ suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian anh rời khỏi châu Úc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, tất cả đều rất bình thường.
Có điều...”
“Sao em biết?”
“Là thế thật à? Xem ra thầy anh đoán đúng rồi, quả nhiên bọn họ đã ra tay với anh”.
Bek Er cười lạnh một tiếng, nói: “Người làm anh bị thương chính là người của gia tộc đó.
Bek Ji, thầy