Quả nhiên, họ còn chưa động đũa vào mười mấy món ngon bày đầy trên bàn ăn, Tào Nghị Hùng liền trầm giọng nói:
“Huyết Lang, ân oán phân tranh của hai bang chúng ta, chúng ta tự giải quyết! Mục đích của việc mời cậu đến đây hôm nay, là hy vọng cậu có thể giao Trương Vũ Trạch ra! Mong Huyết Lang đồng ý”.
Đông Phương Hạ nghe xong quay đầu nhìn Trương Vũ Trạch phía sau, sau đó, đặt chén rượu trong tay xuống, giả bộ trầm ngâm, ngẩng đầu nói với Tào Nghị Hùng:
“Bang chủ Tào, tôi vốn không muốn nhúng tay vào ân oán của ông và Trương Vũ Trạch, cũng muốn giao anh ta cho ông! Dù sao anh ta cũng là kẻ thù của ông”.
Đông Phương Hạ nói đến đây rồi dừng lại! Ánh mắt của tất cả mọi người bên phía Tào Nghị Hùng chuyển từ Trương Vũ Trạch sang Đông Phương Hạ, Tào Nghị Hùng không đáp lời, vì ông ta biết Huyết Lang vẫn chưa nói hết.
Bỗng nhiên, thần sắc Đông Phương Hạ thay đổi, nụ cười vĩnh hằng liền biến mất, thay vào đó là sát khí băng lạnh, ánh mắt hung ác khóa chặt Tào Nghị Hùng: “Nhưng bây giờ Trương Vũ Trạch là anh em của Lang Quân tôi, bang chủ Tào muốn động vào Trương Vũ Trạch, trước tiên chưa nói đến tôi có đồng ý hay không, tôi phải hỏi anh em Lang Quân của tôi đã”, Đông Phương Hạ nói xong, quay mặt nhìn mấy người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ.
Tuy Đông Phương Hạ nói như vậy,