Nếu thực sự là vậy, mấy trăm cao thủ xuất hiện vào buổi tối hôm Huyết Lang bị thương và năm mươi nhân vật lợi hại mà Trình Thành đưa đến tối nay cũng là người của nơi đó, nghĩ đến sức chiến đấu và thân thủ của những người mà Trình Thành đưa đến, trong khi Trương Vũ Trạch mơ hồ, đồng thời hắn thực sự muốn biết trong tay Huyết Lang có bao nhiêu lực lượng!
Dạ Ảnh biết tính khí của Trình Thành, lập tức không thèm để ý đến Trình Thành, nhìn thấy Đông Phương Hạ đi đến, cô ấy liền đứng phía sau Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn thấy sắc mặt ấm ức của Trình Thành, anhquay đầu nhìn Dạ Ảnh một cái rồi hỏi Trình Thành: “Sao thế! Ai cướp tiền của anh?”
“Cậu chủ, tôi không có tiền! Làm sao người khác nghĩ đến cướp của tôi chứ! He he… Hơn nữa, cho dù có người đến cướp, hắn cướp được không! Tôi không cướp của hắn đã là cái phúc mấy đời của hắn rồi”.
Đông Phương Hạ nhìn dáng vẻ ngông nghênh của Trình Thành, anh cười nói: “Thực sự là không ai cướp được?”
“Có… có… đương nhiên là có rồi!”, Trình Thành rụt cổ, lùi lại về phía sau mấy bước nói: “Cậu chủ, tôi thực sự không có tiền, thực sự không có!”
“Tôi hỏi tiền anh à! Sợ như vậy, quay lại cho tôi”.
Mỗi lần Đông Phương Hạ nhắc đến tiền, Trình Thành