Thức ăn được bưng lên, trong lúc Đông Phương Hạ và các anh em đang ăn uống tưng bừng, ba người đàn ông hừng hực sát khí khắp người cũng đang ăn uống trong phòng riêng trên tầng hai.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng còn cười phá lên.
“Cộc cộc cộc...”
Lúc này, tiếng gõ cửa vọng tới.
Được sự cho phép của người bên trong, một người đàn ông mặc áo đen, thêu một ký hiệu đặc biệt trên tay áo bước vào.
“Có chuyện gì?”
Người áo đen cung kính cúi người: “Anh Kiếm, anh Thành, cậu chủ đang ở bên dưới”.
Thì ra ba người trong phòng là Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch Vỹ.
Gần một năm rồi Tây Môn Kiếm và Trình Thành không gặp mặt, bây giờ gặp nhau ở Yên Kinh, đương nhiên sẽ phải trò chuyện đã đời rồi.
Còn Bạch Vỹ thì vẫn luôn muốn quen biết với mấy cao thủ còn giỏi hơn cả Tây Môn Kiếm ở trong Lang Quân.
Tối hôm qua, anh ta tận mắt thấy Trình Thành thể hiện thực lực, không làm quen mới là lạ.
Buổi chiều, sau khi xử lý công việc xong xuôi, Tây Môn Kiếm gọi Trình Thành đi ra ngoài, Bạch Vỹ cũng đi theo, ba người tụ tập với nhau.
Biết cậu chủ nhà mình đang ở tầng dưới, mới đầu ba người Tây Môn Kiếm hơi sửng sốt, sau đó anh ta lớn tiếng nói:
“Cậu chủ đang ở bên dưới? Cậu không nhìn nhầm chứ?”
“Đúng là cậu chủ, không nhầm được đâu ạ.
Cậu ấy đi cùng với các anh em của Thanh Long Đường.
Chúng ta chiếm mất phòng riêng, cậu chủ tưởng là các anh em khác, nghĩ rằng những ngày qua các anh em trong Lang Quân cũng vất vả, vậy nên không cho mọi người lên quấy rầy, tất cả đều ăn cơm trong đại sảnh”.
“Chết tiệt! Sao người của Thanh Long Đường lại để cậu chủ ăn cơm trong đại sảnh được chứ!” Trình Thành suýt thì nhảy chồm lên.
“Đi!”
Biết Đông Phương Hạ đang ở bên dưới, Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch