Cô bé Đồng Đồng quấn lấy Đông Phương Hạ rồi bi bô nói, đôi mắt đen láy to tròn chớp chớp, trông rất đáng yêu.
“Thế hả? Anh đẹp trai à? Tiểu Đồng Đồng mới đẹp này, lớn lên sẽ là một cô bé xinh xắn ngoan ngoãn cho mà xem.”
Đông Phương Hạ véo nhẹ gò má non mềm của Đồng Đồng, cô bé liền cười hì hì.
Thấy Đông Phương Hạ thích trẻ con như thế, Dương Quang Chiếu và các anh em đều có cái nhìn khác về Huyết Lang.
Đông Phương Hạ chơi với Đồng Đồng vui như vậy, Dương Quang Chiếu không dám quấy rầy.
Đợi đến khi bọn họ chơi đã, anh ta mới nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, nghe chị chủ quán nói người ở trong phòng riêng hình như là người của Lang Quân chúng ta.
Cậu xem...!có gọi bọn họ xuống không?”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ quay khuôn mặt trắng nõn sang, nhíu mày lắc đầu: “Đừng quấy rầy các anh em, những ngày qua bọn họ cũng mệt lắm rồi.
Mặc dù hiện tại Lang Quân vẫn chưa khống chế hết các địa bàn ở phương bắc, nhưng cũng phải để bọn họ thả lỏng chứ”.
“Vâng”.
Đông Phương Hạ luôn nghĩ cho các anh em, khiến các anh em càng thêm kính trọng anh.
Anh bế Tiểu Đồng Đồng, quan sát quán cơm này.
Bất chợt, trong đại sảnh ồn ào, Đông Phương Hạ phát hiện ra ở đây không có một nhân viên nào cả, chỉ có một mình chị chủ quán bận rộn đón khách.
Anh nghi hoặc hỏi:
“Tiểu Dương, nơi này làm ăn cũng được, sao chị chủ quán không thuê người làm? Đã thế còn phải trông con nữa, vất vả quá”.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là chị chủ ở đây nhiều năm rồi.
Chúng tôi chưa gặp chồng chị ấy bao giờ, cũng chỉ nuôi con một mình.
Quán cơm này chính là nguồn thu nhập của mẹ con họ”.
“Ồ...”
Đông Phương Hạ không hỏi thêm nữa.
Đây là chuyện của người ta, mặc dù thấy chị chủ hơi vất vả, nhưng trên đời còn nhiều người khổ lắm, anh không thể đi hỏi tường tận từng người được.
Hình như Tiểu Đồng Đồng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Đông Phương Hạ và Dương Quang Chiếu, lập tức