Lúc Đông Phương Hạ kết nối được điện thoại, trái tim Trụy Huyết đập càng nhanh, chỉ một lúc nữa sẽ được nghe thấy giọng nói của em trai, lúc này Trụy Huyết xúc động một cách kỳ lạ.
Lúc thất lạc với em trai, mình vẫn là một cô bé năm tuổi, mà bây giờ đã mười sáu mười bảy năm rồi, em trai cũng mười tám tuổi rồi, cảm giác nhớ nhung người thân khiến trong lòng Trụy Huyết như trút được hòn đá, đồng thời lại như bị thứ gì đè nặng, nếu không đến Yên Kinh giết Huyết Lang, không bắt cóc em gái của Huyết Lang và em dâu của mình, Trụy Huyết muốn tìm được em trai của mình, có lẽ cũng phải thêm một thời gian dài nữa, cho nên chuyện lần này là phúc lại vừa là họa!
Giờ phút này, tất cả tinh lực của Trụy Huyết đặt vào chiếc điện thoại trong tay Đông Phương Hạ.
Lúc này Đông Phương Hạ mở loa ngoài, Trụy Huyết nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói của chú Quyền hạ lệnh, vừa nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở gấp.
Có thể thấy chú Quyền khá vội vã, cậu chủ có chuyện gấp, chú Quyền không dám chậm trễ, bởi vì ông ta sợ sẽ làm lỡ việc lớn của cậu chủ!
Nửa tiếng sau, giọng nói của An Nhiên truyền đến bên tai Đông Phương Hạ và Trụy Huyết thông qua di động.
“Ha ha ha… lão đại, anh gọi điện thật đúng lúc! Ông lão già mà không chết đó ngày nào cũng dạy bảo tôi, vừa nãy ông ấy còn đang nhằm vào tôi, nếu không phải là anh gọi điện đến, tôi… Cuộc sống này đúng là không phải cuộc sống của con người,