Đông Phương Hạ nghe thấy lời quan tâm của An Nhiên, trong lòng liền ấm áp! Anh nhìn Trụy Huyết một cái nói: “An Nhiên, bây giờ cậu nói lại một lượt những lời mà trước khi rời khỏi Yên Kinh cậu nói với tôi đi!”
“Những lời gì?”
“Chính là câu mà cậu nói cậu còn có một người chị gái!”
“Lão đại, mới được bao lâu, chắc không phải anh quên mất chuyện tìm chị gái cho tôi đấy chứ! Tôi…”
“Nhiều lời, mau nói đi!”
An Nhiên thích nhất là tán gẫu với Đông Phương Hạ, mục đích cuối cùng của cậu ta là kéo dài thời gian, những ngày huấn luyện quá khắc khổ rồi! Không ngờ, trực tiếp bị Đông Phương Hạ cắt ngang.
“Tôi nói tôi nói, anh đừng nổi giận mà!”, trời sinh An Nhiên này là người lạc quan.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, giọng nói non nớt vang lên.
“Đã chia cách hơn mười năm, tôi không biết bây giờ chị gái của tôi trông như thế nào! Ấn tượng còn lại trong đầu tôi chỉ có một cái tên và một vết bớt! Chị gái tôi tên là An Ni, bên phải phía sau lưng chị ấy có một hình kỳ lân màu đỏ máu, vết bớt này của tôi ở bên trái, lúc nhỏ chị gái tôi từng nói với tôi, vết vớt của chúng tôi là một đôi! Nếu có một ngày chúng tôi bị chia cách, chỉ cần nhớ vết bớt này, thì nhất định sẽ tìm được đối phương! Lão đại, có phải anh có tin tức của chị gái tôi không?”
“Nhiên Nhiên… Là chị đây, An Ni đây!!!”
Trụy Huyết