Đông Phương Hạ dựa vào sofa đắt tiền, nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Nói với An Nhiên mấy câu, bây giờ cô nói gì với cậu ta! Lẽ nào muốn nói với cậu ta người làm chị như cô đã bắt cóc người mà cậu ta yêu nhất sao! Cậu ta tìm cô mười mấy năm, bây giờ đột nhiên tìm được, trong lòng rất kích động, nếu lúc này cô nói với cậu ta những việc đó, cậu ta sẽ nghĩ thế nào!”
“Tôi…”
Trụy Huyết bị Đông Phương Hạ hỏi như vậy, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt phức tạp, trong lòng Trụy Huyết, trước nay cô ta chưa từng nghĩ Huyết Lang sẽ dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói chuyện với cô ta, sẽ suy nghĩ cho cô ta!
“Tôi biết cô nhớ em trai, An Nhiên cũng muốn gặp cô! Thế này đi, Trụy Huyết, tôi cho người đặt vé máy bay tối nay cho cô, phái cao thủ hộ tống cô đến Châu Úc! Ân oán của chúng ta, đợi cô gặp được An Nhiên rồi xử lý sau”.
“Cảm ơn! Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn! Đợi sau khi tôi gặp được An Nhiên, muốn giết muốn chém tùy anh.
Huyết Lang, cảm ơn anh đã bồi dưỡng Nhiên Nhiên, tình nghĩa này, cả đời này cho dù tôi không trả lại được cho anh! Kiếp sau, làm trâu làm ngựa, tôi cũng sẽ báo đáp