Bích thủy hàn khí, phiêu dật như tiên, ngạo nghễ đứng đó, như tiên nữ giáng trần.
Khí thế của Lãnh Lạc thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Tà áo trắng bay theo gió, mái tóc dài buông xõa, màu da trắng như tuyết, xinh đẹp thanh nhã, cao quý thoát tục.
Chỉ tiếc là quá lạnh lùng.
Sau khi đứng vững lại, Đông Phương Hạ cảm nhận được vị máu tanh trong cổ họng, sau đó, một tơ máu chảy ra từ khóe môi anh.
Anh lau vết máu ấy, cất Loan Đao Ngâm Long đi rồi nở nụ cười.
“Lãnh Lạc, cô là con gái, có võ công cao cường như thế làm gì? Chẳng lẽ cô lo người đàn ông của cô ngoại tình, định dùng võ công để dạy dỗ anh ta à?”
Kể từ ngày quen biết Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc đã biết người đàn ông này thích nói luyên thuyên, không nói ra được một câu nào bình thường.
Trước mặt bao người mà lại nói cô ấy như vậy! Lãnh Lạc hừ lạnh một tiếng, mang theo sát khí lạnh thấu xương, đôi mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Hạ.
“Tôi còn chưa ra tay giết anh thì anh đã ra tay trước rồi, không hổ là Huyết Lang, gan to đấy!”
Các anh em không biết Lãnh Lạc là ai, nhưng Thư Lăng Vy biết.
Nghe Đông Phương Hạ gọi cô gái đằng đằng sát khí này là Lãnh Lạc, cô giật mình ngây người tại chỗ.
Nam Cung Diệc Phi đã