Đông Phương Hạ mắng một tiếng, Trình Thành khóc không ra nước mắt.
Không nói tới chuyện Lãnh Lạc có võ công cao cường, chỉ riêng mối quan hệ “nho nhỏ” của hai người, nhỡ một ngày nào đó cô ấy trở thành thiếu phu nhân thật, tối nay chúng tôi lại đánh nhau với cậu ấy, vậy thì cuộc sống sau này sẽ thảm lắm.
Huống chi đây là chuyện riêng của hai người, chúng tôi không tiện nhúng tay vào thật mà.
Nếu cậu chủ không có quan hệ gì với Lãnh Lạc thì bây giờ chúng tôi sẽ hợp sức giết cô ấy luôn.
Đông Phương Hạ bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh chậm rãi đứng lên, vẫy tay ra hiệu cho Huyết Minh và Tây Môn Kiếm lùi về sau.
Anh lấy Loan Đao Ngâm Long ra, đi về phía Lãnh Lạc.
Mặc dù không thấy Đông Phương Hạ có ý định ra tay lần nữa, nhưng Lãnh Lạc không dám chủ quan.
Huyết Lang vui giận thất thường, chưa biết chừng sẽ đánh lén bất ngờ cũng nên.
Đông Phương Hạ cúi đầu nhìn thanh Loan Đao sắc bén nhất trên thế gian, do dự giây lát rồi đưa nó cho Lãnh Lạc, nói: “Chuyện lần trước chỉ là một hiểu lầm do tình thế ép buộc.
Tôi cảm thấy rất có lỗi về chuyện đó.
Cô muốn giết tôi, tôi không có ý kiến gì hết, nhưng cô làm tôi bị thương nhiều lần, tôi nghĩ cơn tức trong lòng cô chắc cũng nguôi ngoai rồi.
Bây giờ tôi trả thanh đao này cho cô, sau này hai chúng ta ai đi đường nấy, không xâm phạm lẫn nhau”.
Đương nhiên Lãnh Lạc cũng biết đó là một sự hiểu lầm, là do tình thế ép buộc, từ vết máu và bộ quần áo rách rưới trên người Đông Phương Hạ là có thể nhìn ra được.
Nhưng vấn đề là Đông Phương Hạ đã nhìn thấy