“Tiểu Hạ đâu có gì đâu!”, Viên Hào liếc nhìn Đồng Đồng trong lòng Đông Phương Hạ qua kính chiếu hậu, nói: “Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ! Trời lạnh như này, có thể đưa vợ con mình đi chơi, đúng là một việc hạnh phúc! Tiểu Hạ, con gái cậu thật ngoan! Tôi đây lại càng thêm hâm mộ cậu”.
Long Nhã Nhàn nhìn thấy Đông Phương Hạ không quan tâm đến cái lạnh, cởi áo khoác đắp cho Đồng Đồng! Trong lòng có chút cảm động! Nhưng nghe thấy câu này của Viên Hào, lập tức nghi hoặc! Lẽ nào “anh Hào” này không phải là người của Huyết Lang, nếu là người của Huyết Lang, sẽ không hiểu nhầm liên tiếp thế được!
Đông Phương Hạ cảm thán một tiếng, nói: “Khi hạnh phúc đến, phải biết trân trọng! Anh Hào, buổi tối cùng ăn cơm nhé”.
Anh Hào muốn cười, nhưng nhìn thấy Đồng Đồng đang ngủ say, lại không cười nữa.
Tiểu Hạ này, thật biết nói đùa! Nhưng sao vợ cậu ấy lại không nói chuyện.
“Không thành vấn đề, nói trước tôi sẽ mời cậu! Nhưng nhà ba người các cậu, người ngoài như tôi không quấy rầy nữa! Cho tôi thông tin liên lạc của cậu, tôi sẽ mời cậu sau!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ quay sang nhìn Long Nhã Nhàn, trong lòng nghĩ anh Hào này đúng là một người biết điều! Nhưng Viên Hào càng như vậy, Đông Phương Hạ càng muốn mời anh ta! Thế là, nói: “Như này đi! Tối nay tôi mời anh, hôm khác anh mời tôi!”
Viên Hào suy nghĩ một chút, nhìn thấy Đông Phương Hạ có thành ý như vậy! Gật đầu nói: “Được! Thế bây giờ đi đâu?”
“Nhà hàng “Tần Lĩnh” ở trung tâm thành phố”.
“Nhà hàng “Tần Lĩnh”? Tiểu Hạ, chưa nói đến chi phí ở đó đắt đến dọa người, chỉ riêng cách ăn mặc của hai chúng ta, bảo vệ sẽ không cho chúng ta vào đâu!”, Viên Hào vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói với Đông Phương Hạ.
Không nói thì không sao, vừa nói ra, Đông Phương Hạ lúc này mới phản ứng! Nhà hàng giống như “Tần Lĩnh”, không mặc lễ phục sẽ không vào được, mặc hàng vỉa hè như mình, muốn vào thực